sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hội Cứu Vớt Gia Đình

Sắp tới Mỹ sẽ xuất bản một cuốn sách mà tôi tin chắc rằng sẽ bán chạy hết veo. Tác giả cuốn sách vốn là người tôi quen biết từ lâu. Trong những lần gặp nhau hoặc qua trao đổi thư từ ông đã kể cho tôi nghe khá tường tận về nội dung cuốn sách. Hai tháng trước đây ông còn gửi cho tôi cả tập bản thảo đánh máy để tôi đọc và nhận xét. Tôi trả lời ông rằng tất nhiên cuốn sách này sẽ có tiếng vang rộng lớn và sẽ được dịch sang nhiều thứ tiếng. Điều chủ yếu nhất của cuốn sách là nó mô tả hoàn toàn những sự kiện có thật, không hề có một chút gì hư cấu của tác giả. Chỉ có một số tên người được tác giả thay đổi vì câu chuyện liên quan đến những nhân vật có thế lực lớn trong giới kinh doanh và chính trị của Mỹ.

Nếu các bạn quan tâm, tôi xin kể tóm tắt nội dung cuốn sách. Cách đây ít năm ở bang Califocnia có sáu thanh niên lập ra một hội bí mật. Họ muốn làm giàu, nhưng tất nhiên là phải giàu nhanh, chắc chắn và ít nguy hiểm nhất. Họ nghĩ ra cách bắt cóc vợ các nhà triệu phú và tỷ phú rồi sau đó đòi những khoản tiền chuộc kếch sù. Nói như thế không có nghĩa đây là bọn du thủ du thực, đầu trộm đuôi cướp mà họ đều là những thanh niên tử tế lịch sự cả. Ba người trong số đó đã tốt nghiệp đại học Tổng hợp, người thứ tư đang là sinh viên; người thứ năm làm nghề bán hàng, còn người thứ sáu là nhân viên văn phòng. Bọn họ là những người tốt bụng, giàu tình cảm. Tuy không ai bảo ai nhưng ý định bắt cóc trẻ con không được ai tán thành và bàn đến. Họ chỉ bắt cóc người lớn thôi!

Họ hiểu rằng muốn bắt đầu bất cứ một sự nghiệp gì trước hết cần phải có một số vốn. Vì thế họ quyết định ai có bao nhiêu tiền thì đem góp hết vào cho hội. Nhưng vì biết trước rằng sẽ phải chi tiêu rất tốn kém cho các vị khách tương lai của mình nên họ vẫn phải đi vay thêm tiền. Vả lại chỉ có ở các nước nghèo nàn người ta mới có thể đi ăn trộm, cướp nhà băng, trấn lột mà không cần bỏ ra đồng vốn nào. Chứ ở một nước văn minh và giàu có như nước Mỹ mà không có tiền vốn thì đừng hòng mà làm được điều gì!

Phi vụ đầu tiên của họ là bắt cóc vợ một ông trùm tài chính, giám đốc một nhà băng ở Xan-Fransicô. Sau khi bắt được bà này, họ đưa con tin về một biệt thự ở một vùng thôn quê hẻo lánh, rồi cho thông báo trên báo chí, đài phát thanh và vô tuyến truyền hình rằng, trong thời hạn 3 ngày nếu nhà tài chính nọ không nộp đủ 80 nghìn đô la tiền chuộc thì vợ ông ta sẽ bị giết. Báo chí, phát thanh và vô tuyến truyền hình tất nhiên đã phát đi ngay những điều kiện đó. Nhưng vì những chuyện bắt cóc người ngày nay xảy ra quá nhiều, nên tin tức ấy chẳng làm ai quan tâm hoặc tỏ ra thương cảm chút nào. Thời hạn ấn định đã trôi qua mà nhà triệu phú vẫn im hơi lặng tiếng. Thật là khó xử, hàng không bán nổi, vất bỏ không được, mà giữ lại thì tiền nuôi mụ ta rất tốn kém. Hơn nữa mụ ta lại là người kênh kiệu, khó tính, đòi hỏi mọi thứ: gương lược, phấn son, sơn nhuộm móng tay, máy xoa bóp, thuốc ngủ... thần kinh mụ ta không bình thường. Giờ cứ thế thả mụ ta ra thì không được. Mà giết đi thì mấy chàng trai trẻ này không có gan. Nếu thả mụ ta ra, cảnh sát sẽ đến tóm cổ họ ngay. Trong khi đó chồng mụ vẫn im lặng không chịu mang tiền đến chuộc.

Trước tình thế đó, họ bèn quyết định đến gặp nhà triệu phú để điều đình.

Suy nghĩ một lát người chồng nói với họ: "Các ông đòi giá cao quá, bà ấy không đáng ngần ấy tiền đâu!" Họ bằng lòng hạ giá xuống còn 50 ngàn. "Không, bà ấy vẫn không đáng ngần ấy đâu!" – Họ nói tiếp: "Thôi được, giá cuối cùng là 40 ngàn". Giá như các ông bắt cóc vợ tôi cách đây 20 năm, lúc tôi vừa cưới bà ấy thì tôi sẵn lòng ngay..." – "Thôi, đúng 30 ngàn không kém một xu!" Ông chồng nhìn họ lạnh tanh, lắc đầu. Từ 30 ngàn hạ xuống còn 20 ngàn, sau đó 15 ngàn. Nhà triệu phú vẫn im lặng. Thấy thế họ bèn nhắc cho ông ta nhớ rằng, năm ngoái ông còn dám bỏ ra 15 ngàn cho "Hội bảo vệ mèo không có chủ cơ mà". Nhà triệu phú liền trả lời rằng thứ nhất là vì ông rất thích mèo, thứ hai đó là một tổ chức có uy tín và hoàn toàn hợp pháp nên có thể dùng lợi tức ngân hàng để đóng hội phí. Còn các tổ chức bí mật, không có trụ sở, không đăng ký thì phải bỏ tiền túi ra mà hoạt động.

Mấy chàng thanh niên quyết định hạ mức tiền chuộc xuống mười ngàn đô la và tìm cách giải thích cho người chồng hiểu rằng, chẳng qua họ cũng chỉ yêu cầu ông bù lại cho khoản tiền mà họ đã phải tốn kém vào vợ ông gần hết số vốn của họ... Người chồng chẳng nói gì, chỉ thở dài thườn thượt và mời họ uống uytxki.

Ra về trắng tay, các thành viên của tổ chức bí mật phân tích lại tình hình và quyết định phải hành động táo bạo hơn. Họ thả người vợ ra, nhưng ngay đêm đó lại bắt cóc người chồng và công bố số tiền chuộc vẫn như cũ, nghĩa là 80 ngàn đô la. Nhưng rồi thời hạn chuộc đã hết mà kết qủa vẫn không có gì. Vợ nhà triệu phú lại còn đáo để hơn người chồng. Bà ta tuyên bố nhất quyết không trả một xu nào! Những người bắt cóc cảnh cáo là nếu vậy, họ sẽ giết chồng bà ta. "Tôi có quyền can thiệp vào các dự định riêng của các ông". Bà ta trả lời với một giọng buồn, nhưng cặp mắt thì ngời lên ánh hy vọng. Trở về biệt thự, những người bắt cóc tuyên bố trả tự do cho nhà triệu phú. Ông ta muốn đi đâu thì đi. Nhưng ông này lại cự tuyệt, không chịu đi và nói với họ: "Giá mà tôi được sống ở biệt thự này, hay thậm chí ngồi tù cũng được, miễn sao thoát khỏi cái con mụ ấy".

Sáu chàng trai tức sôi lên, túm lấy ông ta đẩy ra cửa. Nhà triệu phú gồng mình lên, hết sức chống lại, miệng cầu khẩn:

- Tôi sẽ biếu các ông 10 ngàn, 10 ngàn, xin các ông cho tôi ở lại đây!"

Từ tình huống mới nảy sinh này những nhà sáng lập ra tổ chức bí mật bỗng bật ra một ý tưởng tuyệt diệu...

Họ đồng ý cho nhà triệu phú "cư trú" tại đại bản doanh của hội, nhưng buộc ông ta phải chồng đủ 80 ngàn đô la! Nhà triệu phú bằng lòng. Hơn thế nữa ông còn quả quyết rằng, giá như tuần trước họ đến gặp ông để khuyên nhủ ông đừng chuộc bà ấy về, mà nên thoát khỏi bà ta thì hơn... giá như thế ông sẽ chẳng đắn đo gì mà trả ngay họ số tiền đó.

Ngay tối hôm ấy các thành viên của hội lại đến thăm người vợ có chồng bị bắt cóc. Họ doạ bà ta rằng, nếu bà ta không nộp đủ 80 ngàn đô là thì họ sẽ thả ngay ông chồng bà ta ra. Lời đe doạ quả là hiệu nghiệm. Họ lại nhận được một món tiền nữa. Thế mà trước kia họ đã phải chịu đựng các tính khí thất thường của người đàn bà này.

Ý định thành lập "Hội cứu vớt gia đình" nảy sinh ra ý chính là từ vụ bắt cóc trên. Hoạt động của sáu chàng trai thông minh ở bang Califocnia ngày càng phát đạt. Hội của họ dần dần mở các chi nhánh ở tất cả các bang khác, sau đó còn phát hành cả cổ phiếu để bán.

"Hội cứu vớt gia đình" về sau mang những tên khác "sang" hơn như "Hội tình nguyện", "Hội từ thiện"... Tuy nhiên hoạt động của nó vẫn mang tính bất hợp pháp, vì tổ chức hội và khách hàng ngầm thống nhất với nhau sẽ giữ tuyệt đối bí mật mọi việc làm của mình. Hơn nữa như thế họ sẽ tránh phải đóng thuế. Cho đến nay "Hội cứu vớt gia đình" ngày càng làm ăn phát đạt. Họ cung ứng dịch vụ cho các đức lang quân và các mệnh phụ phu nhân và nghiễm nhiên họ ăn tiền của cả hai phía.

Tác giả cuốn sách đưa ra một nhận xét khái quát về các vị khách đàn ông (kể cả các nhà kinh doanh lẫn các nhà chính trị) là trong lúc họ sẵn lòng trả rất hậu để thuê người bắt cóc vợ của mình, thì đồng thời họ cũng tự nguyện bỏ ra một số tiền rất lớn để chuộc lại các cô thư ký bị bắt cóc. Nói chung điều này cũng dễ hiểu thôi: việc thiếu vắng những nhân viên có kinh nghiệm sẽ gây thiệt hại trước tiên đến kết quả công việc...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx