sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hét Thật To Vào!

Trên một con phố có hai người đánh nhau – một người thì im lặng, người kia thì ra sức gào thật to. Đám đông những kẻ vô công rồi nghề túm đông túm đỏ xung quanh. Có ai đó nói:

- Đánh nhau cái chính là phải hét thật to vào!

Tôi ngoảnh lại để nhìn cái người sành sỏi ấy. Trước mắt tôi là một gã gầy gò còm nhom.

- Tay này đã từng, nên biết, - anh ta kết thúc lời bình của mình.

Chúng tôi thoát ra khỏi đám đông đang bu quanh hai người đánh nhau và cùng sóng đôi đi. Anh bạn tôi kể:

Hồi ấy tôi làm việc ở một thị trấn nhỏ. Đến kỳ nghỉ phép tôi về Stambun chơi. Mỗi năm tôi cóp được độ hơn hai ngàn. Vào ngày nghỉ phép cuối cùng tôi quen được một cô gái rất xinh. Không còn thời gian để tán tỉnh, ve vãn nên tôi đi thẳng vào đề ngay. Tôi hỏi liền: "Cô có muốn lấy tôi không".

Không một chút do dự, cô ta ôm choàng lấy cổ tôi đáp: "Ôi, anh thân yêu. Cả đời em mơ ước có anh!"

Tôi muốn thấy rõ xem trong người cô ấy có dị tật gì không, nên tôi rủ cô ta ra bãi biển. Chúng tôi vào thay quần áo, hai phòng thay đồ của hai người liền kề nhau. Thay xong, bước ra ngoài tôi không thấy cô ta đâu. Tôi ngó hết phòng này đến phòng khác đều không thấy. Món tiền dành dụm của tôi cùng cô vợ chưa cưới không cánh mà bay mất tiêu. Nếu đi tìm cô ta, tôi nghĩ thầm, thì về nhà sẽ bị muộn. Ở đó không ai chờ tôi cả, tôi sẽ bị mất việc.

Số tiền lẻ còn sót lại trong ví chỉ đủ đi được nửa đường. Tôi xuống một ga lạ hoắc, bụng đói cồn cào, trong túi không còn đủ tiền để mua chiếc bánh mì vòng. Thế mà phía trước còn phải đi bộ hai ngày nữa. Làm thế nào để sống được hai ngày tới? Chẳng biết làm gì, tôi đành gắng bước lên đường.

Con đường dài như vô tận, trời thì nắng nóng như thiêu như đốt. Cái đói cái mệt hành hạ làm hai chân tôi chực khuỵu xuống đường, mắt thì hoa cà hoa cải. Xung quanh đường không hề có một bóng cây nào. Bụng đói miệng khát, tôi cảm thấy mình kiệt sức, sắp lả đến nơi.

Tôi vẫn gắng sức lê từng bước một trên đường. Bỗng nhìn thấy ở phía xa xa hình một thân cây không rõ là lê hay táo. "Cây gì cũng được, tôi thầm nghĩ, cùng lắm thì nhai lá". Đoạn đường chỉ độ trăm bước chân, mà sao tôi thấy xa đến hàng trăm kilômét. Cuối cùng tôi cũng dò dẫm tới nơi, hoá ra đó là cây mận. Quả của nó quắt quéo, cái vỏ mỏng dính bao quanh hột. Mà cũng chẳng có nhiều, nên chỉ một loáng tôi đã sài gọn. Cạnh cây mận có một dòng nước nhỏ, tôi nằm rạp xuống làm một hụm. Uống vào thấy có vị hơi đắng.

Uống chán xong, lạy Đức Ala, thoát khỏi cơn khát tôi lại tiếp bước lên đường. Nửa giờ sau tôi đến được một làng ven đường. Đầu làng có một quán cà phê, phía trước có vòi phun nước và mấy cụ già đang ngồi. Một người trong số họ lên tiếng niềm nở. "Xin chào ông khách qua đường! Chẳng hay ông có muốn uống nước mát và sạch không?" – "Cảm ơn các ông, tôi vừa mới uống ở mạch nước bên đường rồi". Ông già nhìn tôi tròn xoe mắt kinh ngạc: "Mạch nước nào? Chả lẽ bụng dạ ông bất an hay sao? Nước ở đó là nước chữa bệnh đấy, nó có tác dụng tẩy rửa ruột rất tốt, dù cho ông có lấy nút chai bịt lại nó vẫn tống ra, sức đẩy của nó rất mạnh!"

Chưa kịp nghe ông già nói hết câu, tôi đã thấy bụng sôi lên ùng ục, miệng chỉ còn biết thầm kêu hai tiếng "Ala", tay thì vội vàng mở cúc quần, đôi chân líu ríu chạy vội vào bụi cây gần đó.

Sau đó khi đã đi qua làng sang một cánh đồng thì cứ độ mươi mười lăm phút tôi lại nghỉ để "tháo bỏ" cái nước ấy.

Tôi vẫn cố lê bước chân đi tiếp. Đi mãi đến một quả đồi. Dưới chân đồi hiện ra một làng nữa. Trên một bãi đất rộng đang tập trung rất đông người. Tiếng kêu Zurna vang lên rộn rã.

Thấy tôi đến cả đám đông quay lại nhìn. Tôi đứng nguyên, đôi chân dậm dịch chỉ những muốn lao vào bụi cây, nhưng mọi người đã vây quanh lấy tôi và hô to: "Nhiệt liệt chào mừng nhà vô địch kính mến". Họ trọng vọng đỡ tay tôi dẫn đi tiếp tục đồng thanh hô lớn: "Nhà vô địch... Đại lực sĩ!..."

Đúng lúc ấy bụng tôi lại... quặn mót. Không thể chịu được nữa! "Xin lỗi" – Tôi nói vội với họ rồi ôm bụng chạy đại vào sân nhà thờ.

Cả làng đã tập trung đông đủ trên một bãi rộng. Lúc tôi quay lại, có hai người đến gần tôi và long trọng tuyên bố: "Người thắng cuộc sẽ được một con bê!"

Tôi nhìn họ mà không hiểu gì cả. Trong khi đó ở cạnh bãi người ta đốt lửa và nướng thịt cừu. Mùi thơm toả ra làm tôi ứa nước miếng.

"Thưa lực sĩ, khi nào ngài cho bắt đầu?"

"Sao, tục lệ của các ông là như vậy à? – Tôi hỏi. – Tức là người nào đến đây cũng phải đấu vật à?" – "Ôi, sao nhà vô địch lại giễu cợt chúng tôi thế? Chả lẽ chúng tôi không mời ngài đến hôm nay hay sao?". Ôi, trời đất ơi! Sao lại trớ trêu thế này! Nếu tôi chối phắt, rằng tôi chẳng phải là nhà vô địch gì hết thì họ sẽ không mời tôi ăn uống. Còn vật nhau thì cũng có thể thắng mà cũng có thể thua. Hãy cố cầm cự lấy một lát, rồi liệu chừng nằm ệch ra cho lấm vai chịu thua, cốt sao người ta cho ăn!

Đầu tiên tôi do dự: "Nhưng tôi không có trang phục..." Ngay lúc này bụng tôi lại trộn trạo khó chịu, tôi ôm bụng chạy...

Khi trở lại tôi thấy cả một đống trang phục vật đã được mang đến cho tôi chọn. Lúc này mấy con cừu nướng thịt đã chín vàng rộm, trông thật ngon lành.

"Tại sao nhà vô địch có việc gì mà cứ chạy ra sau mãi nhỉ?" – Tôi nghe thấy tiếng bàn tán trong đám đông. – "Có lẽ để thoa mỡ...", - "Nhưng đại lực sĩ gì mà lẻo khoẻo trông như con muỗi thế...", "Chân đứng không vững thế kia thì vật với võ gì?" "Này, chớ có vội, lực sĩ đâu chỉ căn cứ vào bề ngoài..." "Nhiều người gầy nhưng gân cốt thì lại rất khoẻ!..."

Tôi ướm thử một bộ, rộng thùng thình, không bám chút nào vào người. Bộ thứ hai vẫn rộng nhưng còn bám được vào hai vai. Đành vậy, tôi không đắn đo gì nữa.

Trống bắt đầu giục mạnh, kèn rúc to hơn. Ngay lúc đó tôi nhìn thấy đối thủ của mình: Ôi, quỷ thần ơi, sao mà gã to con đến vậy! Tôi đứng chỉ cao hơn đầu gối hắn một chút...

Trước đây tôi đã vài lần được xem đấu vật. Tôi biết các đồ vật có quyền hét thật to để tự trấn an và uy hiếp tinh thần đối phương. Tôi còn biết làm gì hơn? Chỉ cố làm ra vẻ dữ tợn, hai tay vỗ đùi đen đét và ra sức gào to hết sức đến đau cả bụng. Tôi thấy đối thủ của tôi hơi lùi lại. Tôi cứ tiến thì anh ta lùi lại. Chúng tôi cứ vờn nhau xung quanh sới vật mà không áp sát vào nhau.

"Coi chừng!!!" – Tôi hét vang trời, hai tiếng vỗ mông đen đét.

"Trông kìa đô vật của chúng ta sợ quá, đang chạy rống Bái – Công cả lên kia!", "Chứ sao! Hắn ta mà túm được tay thì chỉ còn là gãy đôi thôi. Ái chà chà, xem tay hắn kia kìa. Đại lực sĩ có khác!..."

Thực ra tôi chỉ muốn áp sát đối thủ để nói thầm với anh ta rằng: "Đừng để ý đến tiếng la hét của tôi. Anh hãy ôm lấy tôi đi. Tôi sẽ tự ngã lăn quay ra đất. Vì tôi biết rõ tôi không thể nào địch nổi với anh được..." Nhưng anh ta càng thấy tôi tiến lại gần thì lại càng giật lùi tránh né. "C-o-i-ch-ư-ư-ừ-ng!", tôi lại hét to lần nữa và nhận thấy vẻ kinh sợ trên mặt anh ta. Vừa lúc ấy huýnh quýnh và suýt bị ngã. "Này, anh bạn..." – Tôi chỉ kịp nói khẽ với anh ta mấy câu.

Nhưng anh ta lại run cầm cập, rồi lắp bắp, thì thào đủ cho tôi nghe thấy:

"Thưa nhà vô địch tôn kính... Xin ngài đừng làm nhục tôi trước dân làng... Vinh quang của ngài lừng lẫy khắp nơi... Xin ngài đừng làm tôi què quặt. Tôi không địch lại được ngài, nhưng ở đây tôi là người khoẻ nhất, nên mọi người bắt tôi phải ra đấu...".

Cú ra ban nãy làm bụng tôi lại réo lên ùng ục. Thôi được, anh nằm xuống đi, tôi khẽ rít lên, rồi bạnh cổ hét thật to: "Cho g-â-ẫ-y x-ư-ư-ơ-ơ-nghĩa vụ n-a-à-y!..." Anh chàng sợ quá nằm xuống, tôi vội ngã bịch theo, đè lên người anh ta, rồi chồm ngay dậy, cố "nhịn" cho đến khi chạy vào tới sân nhà thờ...

Tôi quay lại mắt hoa lên, chân bước xiêu vẹo vì kiệt sức. Đối thủ tiến đến hôn tay tôi. Vừa lúc ấy không biết từ đâu người ta dắt đến một con bê non nghênh nghênh cái đầu miệng kêu "be be" ầm ĩ. Mọi người mang rượu đến chúc mừng. Tôi uống xong một cốc rượu tôi thấy người khoẻ hẳn ra. Tôi đảo mắt nhanh xem chỗ người ta nướng cừu đến đâu rồi...

Chúng tôi chưa kịp ngồi vào bàn tiệc thì trên đồi xuất hiện bóng một kỵ mã. Một lát sau anh ta đã phi ngựa đến chỗ chúng tôi - đây không phải là một người bình thường mà là người khổng lồ!

"Sao chưa thi đấu gì mà đã tiệc rượu thế này?" – "Cuộc đấu đã kết thúc rồi" – "Sao lại kết thúc? Chả lẽ các vị không mời tôi đến thi đấu hay sao. Tôi là nhà vô địch Iuxp Akiôpru đây!"

Tôi thấy đau nhói trong lòng. "Xin lỗi quý vị, tôi ra ngoài một chút..." Nhưng ngay lúc đó anh chàng đối thủ vừa hôn tay tôi ban nãy đã kịp túm lấy người tôi nhấc bổng lên cao, rồi quẳng xuống đất, lôi tôi đi xềnh xệch, đấm đá túi bụi vào người tôi.

Tôi ôm bụng lạy van mọi người để họ thả tôi ra dù chỉ một phút thôi. Một lúc lâu tôi mới vùng ra được, nhưng không chạy kịp đến sân nhà thờ nữa...

Chính vì thế tôi mới nói rằng khi đánh nhau cái chính là phải hét cho to để trấn áp tinh thần đối phương... Còn nếu đã hét hết cỡ vẫn không ăn thua thì tốt hơn cả là ngồi im trong bụi cây, chớ ló mặt ra ngoài!...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx