Hạ Phương bước tới phòng làm việc của Hoàng Nam. Cửa phòng vẫn đóng, cô gõ cửa. Giọng Hoàng Nam từ bên trong: - Vào đi! Hạ Phương nhè nhẹ đẩy cửa bước vào. Vẻ mặt Hoàng Nam hôm nay căng thẳng: - Hôm nay em có vẻ trịnh trọng đó.
Hạ Phương xuống nước nhỏ, dịu giọng:
- Em biết lỗi của mình rồi, anh đừng tỏ ra khó chịu với em nữa.
Hoàng Nam cứng rắn: - Anh không trách em, và em cũng chẳng có lỗi gì cả.
- Em biết thời gian qua, em sống có phần hơi sa đoạ, xa rời những gì anh mong muốn ở em. Nhưng dù sao em vẫn còn nghĩ và yêu anh như ngày nào. Em muốn sống hạnh phúc như những ngày trước đây. Anh còn nhớ không? Những ngày tháng sống chung ở Mỹ dù bận bịu với công việc, với chuyện học hành, nhưng chúng ta vẫn tranh thủ thời gian bên nhau.. Bây giờ, mọi thứ đã đổi khác. Anh bắt đầu lạnh nhạt xa rời em. Hạ Phương đến gần Hoàng Nam. cô đưa tay qua hông anh và ôm chặt lấy anh vào lòng. Cô tựa vào vai anh thì thầm: - Em yêu anh.
Hoàng Nam không có chút gì rung động trước cử chỉ âu yếm của cô. Anh đưa tay ra vịn nhẹ vào đôi vai nhỏ bé của Hạ Phương: - Em buông anh ra đi. Đây là nơi anh làm việc là cơ quan, lỡ có ai nhìn thấy, kỳ lắm. - Sao ngày trước ở Mỹ, anh hôn em ngoài đường trước hàng chục cặp mắt nhìn thấy, có sao đâu?
- Em đừng so sánh ở đây và Mỹ nữa, được không? Nơi đây khác, Mỹ khác chứ.
Hạ Phương buông Hoàng Nam ra, cô liếc mắt: - Em chẳng thấy tình yêu nơi nào khác nơi nào cả. Ở đâu tình yêu cũng như nhau, chỉ có khác là tình yêu thể hiện bằng cách này hay cách khác mà thôi.
Trái tim Hoàng Nam đang dần nguội lạnh trong tình cảm của Hạ Phương. Anh đang đứng trước sự thay đổi lớn lao trong suy nghĩ và tình cảm. Mọi thứ như đang thách thức anh đi tìm một tình yêu chân thật. Anh băn khoăn trước những lối rẽ, trước sự kết nối và rạn nứt. Anh tựa lưng vào chiếc ghế, cố tìm những giây phút thư giãn. Hạ Phương rón rén đến bên cạnh. Cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc bồng bềnh của Hoàng Nam. Cô nói trong nửa đùa nửa thật: - Anh Nam à! Hay là mình cưới nhau đi. Em và anh đã yêu nhau gân 5 năm nay rồi còn gì. Mọi cái đâu còn gì mới mẻ nữa. Đám cưới sẽ kết thúc thời yêu đương mà chuyển sang cuộc sống chung, một cuộc sống vợ chồng. Biết đâu điều đó sẽ tốt cho cả em và anh.
Hoàng Nam thoáng chút sửng sốt:
- Em nói cái gì? Cưới ư? Em có biết đó là một đề nghị sai lầm không?
Hạ Phương trố mắt:- Sao lại là sai lầm? Lẽ nào anh không còn yêu em?
- Anh không biết. Nhưng kết hôn là một vẫn đề quan trọng, không thể có tình yêu là đủ, mà còn cần nhiều điều khác nữa. Hạ Phương bình thản: - Có gì đâu là quan trọng? Cưới nhau, hợp nhau thì ở, không hợp thì đưa nhau ra toà ly dị.
- Mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu.
Hoàng Nam tỏ ra lo âu, bởi vì trước đây Hạ Phương đâu có bao giờ đề nghị như thế. Biết được những điều đó trên gương mặt Hoang Nam, Hạ Phương vừa buồn bã và trấn an:
- Anh yêu ạ! Em chỉ nói đùa thôi. làm gì mà anh lo quá vậy? Khi nào anh thích cưới thì em sẽ chiều.
Hoàng Nam sọt tay vào túi quần. Anh đứng trầm ngâm nhìn ra cửa sổ: - Thật ra, hôm nay em đến đây để làm gì? - Em đến thăm anh và xem công việc thế nào mà anh bận bịu mãi
Hoàng Nam cười khì: - Cám ơn em. Nhưng có thật là như thế không?
- Anh lại có ác cảm với em. Bao yêu thương anh dành cho em đã để đâu hết rồi?
- Em nói thật đi, đừng vòng vo nữa. Thật ra em đến đây có chuyện gì? Chứ có bao giờ em đến công ty sớm như thế này?
Hoàng Nam nói như mở lời cho Hạ Phương. Cô vui mừng hí hửng: - Anh quả là hiểu em. Thật ra em đến đây là muốn anh giúp đỡ em... một số tiền.
Ngạc nhiên trước sự xài tiền của Hạ Phương, Hoàng Nam nhăn mặt:
- Tiền nữa ư? Em xài tiền vào đâu mà nhanh thế?
Hạ Phương tỉnh queo: - cách đây 2 ngày, anh có đưa em 2 triệu. Nhưng 2 triệu có nhiều lắm đâu anh? Hoàng Nam bực tức: - 2 triệu mà không nhiều? Nó đáng tiền lương cả tháng của người khác đấy. Hạ Phương cãi lại: - Anh tiếc tiền với em chứ gì?
Hoàng Nam phân bua:- Anh không tiếc với em, nhưng em phải biết tiêu tiền đúng mực chứ. Nếu cứ mãi trong tình trạng thế này, thì anh chẳng đủ tiền cung cấp cho em đâu.
Trong thế kẹt tiền nên Hạ Phương đành chịu thiệt. Cô nài nỉ:
- Thôi mà anh. Anh cho em mượn đi. Lần này nữa thôi là em có tiền rồi
Nói gì thì nói, Hoàng Nam cũng mở két sắt ra lấy 1 triệu đồng đưa cho Hạ Phương:
- Em cầm lấy đi. Đó là 1 triệu đấy.
Cầm xấp tiền trên tay, Hạ Phương nhíu mày: - Sao ít vậy? Đưa em thêm đi.
- Thôi đủ rồi, Hạ Phương ạ. Anh chỉ còn có nhiêu đó để đưa cho em.
Hạ Phương bỏ tiền vào bóp. Cô xuýt xoa hôn nhẹ lên má Hoàng Nam như thầm cảm ơn hay theo thói quen gì đó. Cô bước tới cửa phòng còn quay mặt lại vẫy vẫy tay: - Bye... Hoàng Nam nhìn theo Hạ PHương mà ngao ngán. Anh cảm thấy chóng mặt trước lối sống hưởng lạc, ung dung tự tại của Hạ Phương
Buổi tối nay, quán bar "Thảo Nguyên" vẫn đông khách như những buổi tối khác. Họ tìm đến đây mang theo nhiều tâm trạng vui buồn lẫn lộn. Nhưng có cái chung của một số đông người đến quán bar này có lẽ là muốn nghe được tiếng đàn và chiêm ngưỡng sắc đẹp của cô gái mang tên Nhã Thư, người chơi đàn Piano duy nhất của quán bar này. Tối nay, Hoàng Nam cũng tìm đến quán bar này trông anh có vẻ buồn bã thiểu não. Anh không chọn nơi ngồi xa sân khấu nữa, mà anh chọn nơi có thể nhìn rõ Nhã Thư chơi đàn hơn. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế, trên tay anh là bó hồng rực rỡ. Anh chậm rãi phì phà từng làn khói thuốc trông chờ sự xuất hiện của Nhã Thư. Ánh đèn sân khấu bật sáng, soi rõ từng gương mặt quen thuộc. Nhã Thư tươi tắn, rạng rỡ bước ra sân khấu. Cô trịnh trọng cúi đầu chào moị người. Tiếng vỗ tay cứ vang lên răm rắp. Với vẻ nhẹ nhàng, Nhã Thư ngồi xuống chiếc ghế bên chiếc đàn Piano. Ánh sáng sân khấu chợt tắt, chỉ còn lại nguồn tia sáng đủ soi rõ gương mặt của người ngồi chơi đàn và từng phím đàn. Nhã Thư gảy đều trên phím theo bản nhạc mình chơi. Tiếng đàn vang lên, mọi người say mê thưởng thức, hay mặc tình gởi những tâm tư tình cảm vào những cung bậc thăng trầm của tiếng đàn. Bản nhạc được Nhã Thư đàn xong, ánh sáng sân khấu lại bật sáng. Nhã Thư lại càng tươi hơn làm cho Hoàng Nam nhìn say đắm. Trong anh rạo rực niềm yêu đương mà như quên cả không gian và thời gian. Mọi nguời lại chen chúc nhau, trao cho Nhã Thư những bó hoa và những nụ hôn hâm mộ vào má cô. Và có không ít những chàng trai gởi gấm những lời tỏ tình cùng Nhã Thư qua bó hoa ấy. Nhưng trái tim vẫn khép kín trước những lời ong bướm. Nhã Thư cúi đầu chào mọi người. Cô bước vào trong thay quần áo. Với chiếc áo thun và quần jean giản dị, trông cô khác hẳn nghệ sĩ chơi đàn piano trên sân khấu. Nhã Thư thoải mái sải bước ra về, nhưng bất chợt có một bàn tay đặt lên vai cô và kéo lại. Cô quay mặt lại ánh mắt nhìn ngơ ngác: - Anh Nam!
Người Nhã Thư bồi hồi xao xuyến đến kỳ lạ. Mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào Hoàng Nam như thầm nói bao nỗi khát khao, yêu đương đang chất chứa trong lòng cô. Ánh mắt rạo rực của Nhã Thư như đang làm cho trái tim Hoàng Nam rung động từng hồi. Hoàng Nam nắm lấy đôi bờ vai của Nhã Thư, cả 2 tâm hồn đang nóng lên hừng hực. Hoàng Nam không còn kềm chế được cảm xúc. Anh hôn vào đôi môi run rẩy mềm mại của Nhã Thư. Nhã Thư nhắm nghiền mắt tận hưởng giây phút yêu đương mật ngọt cháy bỏng. Hoàng Nam ôm chặt Nhã Thư vào lòng. Anh thì thầm: - Anh yêu em... Anh yêu em, Nhã Thư ạ. Em đừng từ chối tình yêu của anh.
Đôi bàn tay của Nhã Thư lúc đầu run rẩy sượng sùng, không dám ôm chặt lấy người Hoàng Nam. Nhưng sau lời thì thầm và những hơi thở nồng ấm của Hoàng Nam khiến Nhã Thư mạnh dạn hơn. Cuối cùng, cô cũng ôm lấy Hoàng Nam như thầm chấp nhận một tình yêu đang chớm nở trong lòng họ. Cái khoảnh khắc ngọt ngào của nụ hôn yêu đương đầu đời trong Nhã Thư vụt tắt, khi trong ý nghĩ cô chưa hoàn toàn loại bỏ được hình ảnh Hạ Phương. Trong Nhã Thư đang hình thành sự mâu thuẫn giữa hạnh phúc yêu đương và nỗi sợ sệt trong tình bạn. Nhã Thư im lặng. Chợt cô rời khỏi người Hoàng Nam và bỏ chạy. Hoàng Nam sững sờ ngơ ngác. Anh nếm lấy vị ngọt của nụ hôn còn sót lại trong niềm luyến tiếc.
@by txiuqw4