sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Sáng chủ nhật với bầu trời trong xanh, nhưng chẳng dễ chịu chút nào bởi ánh nắng cứ ray rức và oi bức khi càng về trưa. Bà Ngọc Trâm tỏ ra sốt ruột khi Nhã Thư cứ nằm mãi trên giường. Bà đến lay cô con gái cưng của mình: - Dậy! Dậy đi con. Trưa lắm rồi.

Vùi mặt vào đống mền gối đang bề bộn, Nhã Thư nhừa nhựa:

- Nay chủ nhật mà mẹ, để con ngủ thêm chút nữa đi.

Bà Ngọc Trâm kéo mền đắp cho con. Bà vuốt mái tóc dài của con gái rồi nhìn con xót xa:

- Tội nghiệp con tôi quá. Nó thật vất vả. Làm việc cả ngày đêm không có phút nghỉ ngơi. Làm mẹ như tôi thật có lỗi.

Mơ màng trong giấc ngủ, nhưng Nhã Thư vẫn loáng thoáng nghe được những lời tâm tình của mẹ. Vì quá mê ngủ mà Nhã Thư càu nhàu: - Mẹ ơi! Mẹ đừng lẩm bẩm nữa có được không? - Thôi, thôi được rồi. Mẹ đi để con ngủ đây. Khi nào ngủ cảm thấy thoả mãn thì thức dậy. Mẹ không gọi con nữa đâu.

Bà Ngọc Trâm vội vã đi chuẩn bị thức ăn. Bà cố gắng nấu ăn thật ngon, mong sẽ bồi bổ cho cô con gái của mình. Mùi thơm của thức ăn bốc lên thơm phức. Cái bụng lép xẹp trống rỗng của Nhã Thư càng cồn cào. Dù muốn nằm ngủ tiếp, nhưng trước sự cám dỗ của muì thức ăn khiến Nhã Thư tung mền ngồi dậy. Chưa rời khỏi giường ngủ, Nhã Thư đã réo to: - Mẹ ơi! Mẹ nấu gì mà thơm quá. Con chịu hết nổi rồi đó nhen.

Bà Ngọc Trâm từ nhà bếp mắng yêu Nhã Thư:

- Con gái hư! Ngủ tới giờ này mới dậy mà còn réo to nữa.

Nhã Thư từ giường ngủ chạy ra nhà bếp, ôm chầm lấy mẹ: - Mẹ con thật đáng yêu. Trên đời này, (mất 2 trang)

Chẳng chú ý đến lời la rầy của mẹ, Nhã Thư nhai miếng thịt bò rồi tấm tắc khen ngợi:

- Ngon! Mẹ nấu bò kho số 1 đấy! - Con hãy ngồi vào bàn ăn tử tế xem nào.

Nhã Thư nhăn mặt:- Sao hôm nay mẹ khó với con quá vậy?

- Mẹ không khó với con thì đến bao giờ con mới chững chạc được.

Nhã Thư nũng nịu ngồi vào bàn ăn. Cô ăn một cách ngon miệng. Bà Ngọc Trâm nhìn con ăn mà lắc đầu: - con đói lắm sao mà ăn ngon miệng quá vậy?

Miệng vẫn còn ngốn một họng bánh mì vừa nuốt, Nhã Thư vừa đáp: - Mẹ nghĩ coi. Cả một tuần con mơi có ngày chủ nhật được ở nhà và thưởng thức những món ăn ngon mẹ nấu, thì thử hỏi sao ăn không ngon chứ? Ăn thức ăn và cơm ở ngoài ngán lắm, nhưng con cũng ráng ăn để có sức làm việc.

Lòng bà Ngọc TRâm cũng có chút vui vui khi biết chính mình cũng còn làm được chút gì đó cho Nhã Thư, chẳng hạn như bữa ăn thế này. Bà cứ gắp lia lịa thức ăn bỏ vào chén Nhã Thư: - Ăn đi con. Hãy ăn nhiều vào để lấy lại sức.

Nhã Thư bỏ đũa, nhíu mày: - Mẹ làm như con là cái máy nghiền thức ăn không bằng. Mẹ hãy ăn đi, con tự gặp được rồi. - Mẹ lo con chẳng dám ăn nhiều vì sợ mập. Mẹ thấy con gái bây giờ hay ăn kiêng để giữ eo lắm.

- Con giống mẹ người mảnh mai, chẳng mập nổi đâu. Có nhiều người đàn bà bằng tuổi mẹ mà "phì nhiêu" lắm. Mẹ có bí quyết gì để giữ vóc dáng vậy?

- Mẹ chẳng có bí quyết gì cả. Với dáng người cũng do trời phú, con ạ. Nhưng thời bây giờ, những cô gái mập không phải đáng lo như thời con gái của mẹ đâu. Bởi bây giờ người ta có nhiều phương pháp giảm cân.

- Với dáng người con, con cần nó mập lên vài ký nữa mà ăn mãi cũng không tìm được mấy ký đó. Vậy mà ăn ít còn tụt cân nữa, có đáng lo không chứ.

- Mẹ thấy dáng con đã cân đối rồi mà, đâu cần mập lên cũng đâu cần ốm đi.

- Thôi, mẹ con mình đừng bàn về chuyện mập ốm nữa. Cả con và mẹ đều có những thân hình lý tưởng lắm rồi. Con đi coi ti vi đây, xem có tin tức gì mới không. Cả tuần nay chẳng ghé mắt vào truyền hình ghiền thật.

Mở chiếc ti vi ngay đài VTV3 với chương trình "Đường lên đỉnh olympia", Nhã Thư mê chương trình này. Cô định ngồi xuống xem, nhưng nhớ đến bàn ăn vẫn còn bề bộn chưa dọn dẹp, cô tự nghĩ: - Dẫu sao mình cũng là con gái, phải phụ dọn dẹp với mẹ rồi lên xem cũng được mà. Nhã Thư chạy xuống bàn ăn, chồng lại những chén dĩa vừa ăn xong. Mới dọn dẹp ít cái thì bà Ngọc Trâm ngăn lại: - Con cứ xem truyền hình đi, để đó cho mẹ. Mẹ biết con thích xem chương trình "Đường lên đỉnh olympia". Cứ tranh thủ mà xem truyền hình, chứ ngày mai, ngày mốt, ngày kia...cho đến cả tuần lễ nữa con mới được xem truyền hình lại. - Mẹ cứ để con phụ, rồi 2 mẹ con mình cùng lên xem truyền hình luôn.

- Mẹ bảo con cứ đi xem trước đi. - Mẹ nói thì con đi nha. - Ừ, con đi đi.

Nhã Thư vừa ăn xong, nhưng cô còn với lấy một gói mít khô. Cô đến ngồi xuống ghế xa lông vừa nhấm nháp vừa hứng thú xem chương trình mình yêu thích.

Vừa rửa xong chén đĩa, bà Ngọc Trâm lại tiếp tục ngồi vào chiếc bàn máy may. Bà lại may tiếp đống quần áo còn lại. Thấy thế, Nhã Thư kéo tay mẹ:

- Mẹ ơi! Mẹ nghỉ một lát đi rồi làm tiếp. - Mẹ phải may gấp để kịp giao hàng cho người ta.

- Trễ 1, 2 ngày có sao đâu. Con nói với mẹ hoài, giờ con đã làm ra tiền rồi mẹ nghỉ may vá đi. Già rồi, mẹ cần phải nghỉ đến sức khoẻ của mình chứ.

Nhã Thư chặt lưỡi: - Có 2 mẹ con mình thôi, không lẽ con bỏ mẹ bơ vơ sao?

- Con biết nghĩ thế mẹ cũng an tâm.

Chợt nhớ tới Đức Huy, Nhã Thư hỏi: - À, hổm rày có anh Huy đến chơi không mẹ?

Bà Ngọc Trâm ngạc nhiên: - Chẳng phải con và Đức Huy vẫn thường xuyên gặp nhau sao?

- Làm gì mà thường xuyên gặp nhau khi con và anh ấy làm ở 2 nơi khác nhau.

- Bữa hổm, thằng Huy có ghé lại nhà mình. Nó nói với mẹ là nó muốn đi du học nước ngoài và cũng muốn rủ con đi cùng. Nó xin ý kiến mẹ. Mẹ bảo với nó là tương lai của con sẽ tự con quyết định, mẹ không muốn xen vào.

Vẻ mặt Nhã Thư hầm hầm: - Anh này tào lao thật. Hôm bữa, ảnh có nói với con rồi, nhưng con đã từ chối. VẬy mà còn đến xin ý kiến mẹ nữa là sao chứ?

- Có gì đâu mà con nổi nóng? Chẳng qua thằng Huy muốn chăm lo tương lai của con và nó sau này. Mẹ thấy thằng Huy là người đàn ông được lắm đấy. Nó và con rất xứng đôi.

Ngỡ ngàng, Nhã Thư cau mày: - Xứng đôi? Xứng đôi là thế nào hả mẹ? - Thì con và thằng Huy lấy nhau sẽ rất hợp. Với tuổi con, mẹ thấy con nên suy nghĩ đến chuyện hôn nhân là vừa. Theo ý mẹ, thì mẹ đã chấm thằng Huy rồi đó. Dù sao nó cũng thương con.

Nhã Thư nghe mẹ nói mà cứ ôm bụng cười. Bà Ngọc Trâm nghiêm giọng:

- Mẹ đang nói chuyện nghiêm túc, có gì mà con lại cười?

- Mẹ ơi! Mẹ đã nhầm rồi. Giữa con và anh Huy không có tình yêu đôi lứa đâu.

- Không có tình yêu đôi lứa là sao? Vậy con xem thằng Huy là gì?

- Con không biết anh ấy thế nào, nhưng riêng con chẳng có cảm giác yêu đương gì khi ở cạnh anh ấy. Con chỉ xem anh Huy là một người anh trai, anh cả mà thôi.

Khi thấy con gái không theo ý mình chọn lựa, bà Ngọc trâm bực tức:

- Thiệt mẹ chẳng hiểu nổi con. Người tốt như thằng Huy mà con...

- Mẹ! Mẹ đừng giận con. Chuyện tình yêu không thể là chuyện sắp đặt được mẹ ạ.

- Con đang dạy đời mẹ. Thời của ba mẹ đều do ông nội, ông ngoại đặt để, cuối cùng yêu thương nhau có sao đâu. Chứ không phải thời của các cô cậu yêu nhau, lấy nhau loạn xạ. Không hợp nhau cứ đưa ra toà ly dị, chẳng có chút kỷ cương nào cả.

- Đó là mới tự do đi tìm hạnh phúc chứ mẹ.

Bà Ngọc Trâm nổi giận: - Con chọc tức mẹ nữa à?

Nhã Thư nép mình sợ hãi: - Con không dám... con xin lỗi. - Con có biết là mẹ thương và lo cho con lắm không? Mẹ luôn cầu nguyện mọi điều tốt đẹp sẽ đến với con sau này.

- Con biết. Con biết rất rõ nỗi lòng của mẹ. Nhưng mẹ đã từng biết và thấy hôn nhân không tình cảm thì hậu quả sẽ như thế nào? Mẹ đã từng đọc báo nên con nghĩ mẹ đã hiểu rất rõ điều này. - Con không yêu Đức Huy. Chẳng lẽ cho tới bây giờ trái tim con vẫn chưa rung động vì ai sao?

Nghe mẹ hỏi chuyện yêu đương của mình, Nhã Thư thấy tim mình nhói đau cho những gút mắc mà cô và Hoàng Nam sắp đối đầu khi yêu nhau. Cô khoanh tay im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Linh tính như báo cho bà Ngọc Trâm biết trước điều gì: - Nếu mẹ không lầm thì còn đã yêu rồi, phải không? - Sao mẹ biết?

- Chính mặt con đã nói lên điều đó. Con yêu ai, hả Nhã Thư?

- Mẹ không biết người con yêu đâu. Anh ta rất xa lạ với gia đình mình. Anh ấy rất có tài. Anh ta tên là Hoàng Nam, làm giám đốc của con. - Nếu như thế thì con phải hãnh diện và vui lên chứ sao lại buồn bã thế? Chẳng lẽ con yêu đơn phương.

Nhã Thư nhìn vào mẹ như cần một sự thấu hiểu: - Không. Anh ấy cũng rất yêu con. Nhưng con và anh Nam đã đến với nhau muộn màng khi bên anh ấy vẫn còn một cô gái khác. Theo con biết thì anh Nam chỉ dành cho cô gái đó sự thương hại mà thôi. Bởi cô ta chỉ thích ăn chơi, hưởng thụ.

- Sao con vội kết luận người yêu trước của Hoàng Nam có những tính nết như thế?

- Bởi cô gái ây không ai xa lạ mà là Hạ Phương, bạn học cũ của con.

Bà Ngọc Trâm gặng hỏi: - Là Hạ Phương? - Mẹ còn nhớ Hạ Phương không?

Bà Ngọc Trâm đang rà soát lại trong trí nhớ của mình về cái tên Hạ Phương vừa nửa quen nửa lạ kia. Chợt bà nhớ ra: - Có phải con Hạ Phương hay đến nhà học bài với con vào thời phổ thông đó không? Mẹ hay nói với con là Hạ Phương, nó lười lắm, con hãy ráng giúp nó Rồi sau đó một thời gian con và Hạ Phương thất lạc nhau, cho tới giờ con mới gặp lại nó à

- Mẹ đã nhớ ra đúng là Hạ Phương đó rồi.

Bà Ngọc Trâm đưa tay xoa nhẹ đầu con gái: - Sao tụi con gặp nhau ngang trái thế này?

- Con không biết đươc. Quả thật là ý trời.

Bà Ngọc Trâm lo âu: - Hạ Phương biết chuyện của con và Hoàng Nam chưa?

- Con luôn trốn chạy tình yêu của chính mình cũng vì tình bạn của Hạ Phương. Nhưng càng trốn chạy thì con càng đớn đau và tuyệt vọng. Con không thể chịu đựng được mãi, con phải làm sao bây giờ hả mẹ?

Trong tiếng thở dài, bà Ngọc Trâm buồn thiu: - Cuối cùng, con lại khổ vì chuyện yêu đương. Mẹ không ngờ con vướng vào mối tình tay 3 như thế này. Nếu nghe lời mẹ thì con đâu phải khổ. Mẹ rất thất vọng về con.

- Mẹ ơi! Hơn bao giờ hết con cần một lời khuyên hơn là một lời mắng.

- Nếu con muốn nghe lời khuyên của mẹ, thì con chấm dứt ngay với Hoàng Nam.

Nhã Thư liền phản đối: - Nếu lời khuyên của mẹ như thế thì con xin lỗi, con không nghe theo được.

- Càng dấn sâu vào thì con càng đau khổ đấy. Nhưng chuyện tình cảm là chuyện khó nói, khó làm. Mẹ muốn con có suy nghĩ chín chắn để nhìn nhận mọi vấn đề mà không phải hối tiếc về sau. Giờ thì mẹ không ép buộc con yêu ai hay lấy ai cả. Đã lớn rồi, con hãy quyết định cho tình yêu của mình đi. Vừa nói xong, bà Ngọc Trâm bỏ đi. Nhã Thư đúng sững người trong suy nghĩ rối bời

Chiều chủ nhật, chiều của ngày nghỉ cuối cùng trong tuần. Mọi người đưa nhau đến siêu thị mua sắm. Trong dòng người chen chúc nhau trong siêu thị có mẹ con Nhã Thư cũng đang lom khom mua những thức ăn thường dung. Nhã Thư soạn lại những thứ thức ăn vừa chọn, nhưng vẫn thiếu thức ăn khoái khẩu. Cô liền nhắc mẹ:

- Mẹ nhớ chọn cho con vài gói mít sấy nhé.

Giơ những gói mít sấy lên, bà Ngọc Trâm bảo: - Đây nè cô nương à. Từ nãy giờ tôi chỉ nghe cô nhắc tới mít sấy, bánh ngọt, sữa... chứ chẳng nghe cô nhắc tới những thứ nấu ăn nào cả. Con gái mà chỉ nghĩ đến ăn không vậy?

Kề vào tai bà Ngọc Trâm, Nhã Thư nói nhỏ: - Mẹ đừng nói lớn, người ta cười con đó.

Nhìn Nhã Thư bà Ngọc Trâm cười tươi: - Hôm nay mới sợ nguời ta cười hả?

- Sợ chứ sao không sợ? Con sợ làm người vô duyên lắm.

Vừa đi chọn mua hàng, bà Ngọc Trâm vừa nhắc nhở: - Chuyện sáng nay con nói với mẹ, làm cho mẹ rất lấy làm tiếc cho con. Mẹ hy vọng với sự thông minh và cứng rắn của con, thì con sẽ làm được điều đúng mà không phải mất mất một thứ gì.

- Con hiểu. Mẹ đừng nhắc đến chuyện sáng nay nữa. Mẹ biết mục đích con đi siêu thị cùng mẹ rồi chứ. - Để thư giãn chứ đâu vì cái thân già này.

- Kìa mẹ, sao mẹ lại nói thế? Con cũng nghĩ tới mẹ mới đi chứ bộ. Mẹ xem lại coi có đủ những gì mình cần mua chưa để mẹ con mình còn về nữa chứ.

Bà Ngọc Trâm xem lại, rồi nói: - Chẳng còn thiếu gì nữa cả. Mình ra tính tiền rồi về con.

Nhã Thư thong dong đẩy chiếc xe đựng hàng rồi cùng mẹ ra về. Cô đi mà không để ý nên đụng phải một người đàn bà đi ngược chiều. Người đàn bà cao to, mập phệ đứng lên xấc xược: - Con gái gì đâu.. đi chẳng ý tứ.

Nhã Thư chợt nhận ra người đàn bà kia là bà Đông Hà, mẹ của Đức Huy. Bà Đông Hạ cố tình làm ngơ Nhã Thư: - Mai mốt, cô đi nhớ thận trọng một chút.

Nhã Thư vô cùng bực tức. Vì nể người lớn và lỗi do cô gây ra nên cô đành câm nín. Bà Ngọc Trâm cũng biết được người đàn bà đang xỉ vả con mình là bà Đông Hà. Vì muốn mọi chuyện êm xuôi, bà Ngọc Trâm từ tốn:- Chị Hà đây mà. Người quen cả, có gì đâu mà chị giận dữ quá vậy. Con gái tôi vô ý đụng phải chị. Nếu có gì, xin chị bỏ qua. Tôi thành thật xin lỗi.

Vẻ ưng ý, bà Đông Hà lên mặt: - Nói như chị Trâm nghe được không. Ai như con gái chị. Nó đụng phải tôi mà chị coi cái mặt nó kìa.. chằm vằm.

Đức Huy từ xa chạy tới: - Có chuyện gì vậy mẹ? Bà Đông Hà chỉ vào mặt Nhã Thư: - Con xem bạn con kìa. Nó đụng vào mẹ mà chẳng xin lỗi gì cả.

Không còn kiềm chế được nữa trước thái độ của bà Đông Hà, Nhã Thư nghiêm mặt:

- Thưa bác, mẹ con đã thay con xin lỗi bác rồi mà, bác còn muốn gì nữa chứ?

Đức Huy biết tính mẹ mình, nên đẩy mẹ đi: - Thôi, bỏ qua đi mẹ. Bác và em Thư đây đã xin lỗi rồi mà.

Đến nước này, bà Đông Hà mới chịu bỏ đi. Mẹ con bà Ngọc Trâm cũng đi về nhà mà không ai nói với Đức Huy lời nào. Đức Huy lýnh quýnh chạy theo: - Bác và Nhã Thư bỏ qua dùm mẹ con. Tính mẹ con hay nóng nảy. Mọi chuyện qua rồi, mẹ con sẽ không nghĩ tới nữa đâu. Bác và Nhã Thư đừng giận mẹ con nha.

Nhã Thư mặc cho Đức Huy nói gì thì nói, cô lặng lẽ bước đi. Bà Ngọc Trâm nói nhỏ nhẹ cùng Đức Huy: - Con đừng bận tâm về chuyện lúc nãy nữa. Bác và Nhã Thư không giận mẹ con đâu. Con hãy trở lại với mẹ con đi.

Đức Huy quay trở lại với mẹ, vẻ mặt buồn hiu. Còn Nhã Thư về với mẹ mà thắc mắc: - Từ khi nhà mình không còn giàu có, thì lúc nào mẹ Đức Huy cũng có vẻ ác cảm với mẹ con mình cả. Người gì đâu mà tính tình kỳ cục. Con mà nghe lời mẹ lấy Đức Huy về làm dâu bà ta thì thà chết còn sướng hơn.

- Thôi, con đừng nói nữa. Tranh thủ về nhà, muộn lắm rồi.

Nhã Thư lên taxi về nhà mà lòng vẫn còn ấm ức:

- Nếu lúc nãy không phải là mẹ Đức Huy, thì con đã cho bà ta biết mặt rồi.

- Con học cái tính hung hăng từ lúc nào vậy?

- Chứ mẹ không thấy bà ta không thèm nhận mình là người quen nữa là gì?- Mặc kệ bà ta. Chuyện qua rồi, con cũng không cần để bụng làm gì, chỉ thêm bực tức mà thôi.

Nhã Thư chu môi:- Thật là xui xẻo.

Nhã Thư tựa vào chiếc ghế của xe taxi ngắm phố phường vào đêm nhộn nhịp. Cô nhắm nghiền đôi mắt trong nỗi dằn vặt về cuộc sống và tình yêu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx