Sáng nay, Nhã Thư không phải ăn sáng ngoài đường, bởi trên bàn đầy thức ăn đã được bày ra. Cô ngồi ăn một cách gấp gáp. Bà Ngọc Trâm nhìn con mà lắc đầu:
- Thủng thẳng mà ăn, có gì đâu mà con gấp quá vậy?
Nhã Thư vừa ăn vừa chỉ đồng hồ đeo tay:- Trễ giờ làm rồi. Con phải tranh thủ thôi.
- Trễ 5, 10 phút có ảnh hưởng gì đâu? Con có dám chắc là công ty con không có ai làm trễ giờ chứ? - Con không biết người ta quan niệm thế nào về giờ giấc đi làm của mình, riêng con thì rất nghiêm khắc với bản thân mình về vấn đề này. Đã đi làm thì phải đúng giờ. Nếu chủ quan như mẹ nói thì quy định giờ làm việc để làm gì?
- Mẹ biết con gái mẹ sống rất kỷ luật, thế thì tốt.
- Sở dỉ con có đức tính này là do ảnh hưởng của ba mẹ đó.
Bà Ngọc Trâm liếc mắt yêu thương:- Thế còn tính khéo nịnh kia, ai dạy cho con đấy?
Nhã Thư nắm tay mẹ, nũng nịu: - Mẹ này...Nhã Thư cắm cúi ăn nhanh những món ăn ngon của mẹ làm. Cô lặng lẽ đón hạnh phúc trong sự chăm sóc ân cần của mẹ. Cô ăn đến nghẹn cả cổ. Nhã Thư ú ở đưa tay chỉ vào ly nước. Bà Ngọc Trâm lýnh quýnh liến lấy ly nước đưa ngay cho Nhã Thư: - Nước nè, con uống đi. Ăn chi cho gấp rồi mắc nghẹn.
Nhã Thư uống từng ngụm nước rồi đẩy ngay miếng thức ăn khó chịu kia chạy tọt xuống bụng. Cô thở phào nhẹ nhõm:- Giờ thì ổn rồi. Con chẳng muốn ăn thêm thứ gì cả. Thôi, con đi làm đây.Nhìn lên chiếc đồng hồ, bà Ngọc Trâm thấy Nhã Thư đi làm muộn hơn thường ngày, nên căn dặn:- Có trễ gì thì con cũng nên chạy xe cẩn thận.
- Con biết rồi mẹ ạ. Theo thói quen, Nhã Thư hôn nhẹ lên má bà Ngọc Trâm:- Cảm ơn mẹ. Bữa ăn sáng mẹ dành cho con thật tuyệt vời
Nhã Thư dắt xe ra khỏi cổng và nói vọng vào: - Mẹ ơi! đóng cửa lại giùm con.
- Ừ, con đi đi, để đó cho mẹ. mẹ đóng lại ngay.
Nhã Thư lom khom đeo găng tay, đeo khẩu trang, và đội chiếc nón lên đầu. Cô cho xe nổ máy định chạy đi, bỗng bên kia đường có tiếng vẫy gọi: - Nhã Thư! Nghe tiếng gọi, Nhã Thư quay nhìn chằm chằm vào người đàn ông băng qua đường tiến đến chỗ cô. Nhã Thư kéo chiếc khẩu trang đeo mặt xuống để nhìn cho rõ hơn khuôn mặt nguời đàn ông kia. Bởi trong mắt cô, cô không tin người đó là Hoàng Nam. Hoàng Nam là giám đốc công ty, nhưng anh ăn mặc rất đơn giản, chỉ với chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng với chiếc quần jean. Trông anh giống một chàng trai bụi bặm hơn là một giám đốc. Hoàng Nam nhìn Nhã Thư cười tươi trong hơi thở hào hển: - Làm gì nhìn anh ngỡ ngàng đến thế? Anh lạ lắm sao? Với sự xuất hiện đột ngột của Hoàng Nam, Nhã Thư bàng hoàng: - Sự xuất hiện của anh làm cho em thật bất ngờ. Nhưng anh đến đây làm gì?
- Anh muốn đến để rước em đi làm. Nhà em cách công ty xa thật. Em đi làm sẽ cực lắm. Anh sẽ đưa em đi từ hôm nay.
- Không. Em thấy điều này không cần thiết, chỉ làm mất thời gian và phiền đến anh thôi.
Không chần chừ, Hoàng Nam bảo: - Em đừng dối những gì mình nghĩ nữa. Hãy làm theo suy nghĩ và con tim mình mách bảo, điều đó sẽ làm em dễ chịu hơn. Vào nhà cất xe đi, anh sẽ chờ em bên kia đường. Vừa nói xong, Hoàng Nam bỏ đi đến chỗ chiếc ô tô đang đỗ bên kia đường. Nhã Thư bực tức trước lời nói như ra lệnh của Hoàng Nam. Cô nguýt mắt: - Anh tưởng mình là ai chứ? Vẻ mặt cau có bên ngoài trái ngược với nỗi lòng bên trong của Nhã Thư. Cô đang sung sướng trước hành động quan tâm chăm sóc của Hoàng Nam dành cho cô. Cuối cùng, Nhã Thư cũng dắt chiếc xe của mình ngược vô nhà. Ngạc nhiên vì sự trở lại của con, bà Ngọc Trâm hỏi: - Ủa, sao con trở lại vậy?
Nhã Thư ấp úng: - Dạ... hôm nay, công ty có việc gấp nên cho xe đến đón con. Thôi, con đi đây, kẻo người ta chờ. Nhã Thư vẻ mặt giận hờn, cô bước vào xe ô tô của Hoàng Nam chờ sẵn im lặng không cười không nói. Một tay cầm lái, một tay Hoàng Nam nắm lấy tay Nhã Thư: - Giận anh hả? Vẫn im lặng, Nhã Thư nhìn về phía trước với nét mặt suy tư. Hoàng Nam lại tiếp:- Anh xin lỗi vì đã đón em mà không báo trước, bởi anh muốn dành cho em sự ngac nhiên, nhưng không ngờ em lại không thích sự ngạc nhiên này. Dù sao thì bây giờ em cũng đã ngồi cạnh anh rồi. Thôi thì em cũng cười hay nói một tiếng gì đó cũng được, đừng giận anh mãi nữa mà. Nhã Thư mỉm cười rút tay ra khỏi tay Hoàng Nam: - Em không giận anh nhưng em không thích sự săn đón.
- Đây không phải là sự săn đón mà là sự quan tâm anh dành cho em. Anh yêu em và muốn được chăm sóc em. Em hãy để cho anh làm điều đó. Khi nghĩ đến con đường xa vời vợi từ nhà em đến công ty là lòng anh chẳng yên tâm tí nào. Có bao giờ em thấy anh tự cầm lái không? Nhưng hôm nay anh đã làm điều đó. anh muốn làm một việc gì đó cho em, dù đó là một việc nhỏ nhoi như thế này.
Có một chút xúc động trong lòng Nhã Thư. Cô định nói gì đó, nhưng lại thôi. Cô âm thầm lặng lẽ, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang Hoàng Nam. Cô muốn say sưa nhìn chàng trai đã làm cho trái tim cô thổn thức. Nhưng gặp phải ánh mắt cháy bỏng chất chứa nỗi khát khao của Hoàng Nam làm cho cô rụt rè hơn. Nhưng càng khép mình trong tình yêu thầm lặng thì Nhã Thư càng rạo rực. Cô nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên má Hoàng Nam làm gương mặt phong trần của Hoàng Nam chợt đỏ bừng. Thư dựa vào vai Hoàng Nam: - Bên anh thật bình yên. Dù sự bình yên chỉ trong phút chốc rồi tan biến, nhưng em đã có nó thật ngọt ngào và ngây ngất.
- Em thật dịu dàng và đáng yêu. anh đã có em, một niềm tin và hy vọng.
Chiếc xe ô tô vẫn lướt trên đường. Hoàng Nam chạy chầm chậm qua các quán ăn:
- Mình đi ăn sáng nhé? - Xin lỗi, em không ăn. Nếu anh ăn thì em sẽ chờ.
- Sao lại không ăn? Không ăn sáng sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu. Ảnh hưởng đến sức khoẻ nhiều lắm đấy. - Nói thật là sáng nay, em đã ăn bữa sáng do mẹ làm rồi. Mẹ làm thức ăn ngon lắm. Em ăn đến no cả bụng mà chẳng thể nào chứa thêm thứ gì được nữa.
Hoàng Nam cười buồn: - Giá như anh được mẹ chăm sóc bằng một nửa như em thôi, thì anh mãn nguyện lắm. đằng này...
Nhã Thư động viên: - Tội cho anh quá. Sống xa gia đình là một thiệt thòi lớn. Nhưng anh đừng buồn. Đổi lại, anh đã có những thứ mà một chàng trai bình thường không có được. Anh hãy lấy sự tự an ủi làm niềm tự hào. - Đừng quá tự mãn, cô bé ạ.
- Hay là anh chở em đến chỗ anh ở để nấu thức ăn cho anh, anh chịu không?
Câu nói đùa ấy của Nhã Thư làm Hoàng Nam mừng quýnh: - Ừ, được đó, cô công chúa của lòng anh. Nhã Thư trề môi: - Anh đừng có mơ, đến chỗ anh rồi phút chốc anh biến em thành nàng hầu à?
- Lại làm cho anh mừng hụt. Hôm nay, anh sẽ đì em cho coi. Anh sẽ mang cho em rất nhiều sổ sách, bắt em phải làm thật nhanh, nếu không em sẽ bị mắng như lúc mới vào làm ở công ty ấy. Cho em thấy thế nào là uy lực của một ông giám đốc.
- Í ẹ! Em không sợ đâu. Nếu anh làm thế thì em cũng sẽ cho anh thấy thế nào là sự ương ngạnh của một cô thư ký.
Hoàng Nam thọc lét vào hông Nhã Thư: - Ương ngạnh nè... ương ngạnh nè...
- Thôi, thôi, em không giỡn nữa đâu. Kìa! Anh ghé vào quán phở đằng trước ăn sáng đi. Em thấy quán ấy đông khách, có lẽ là nấu ngon đấy. - Sao em biết?
- Kinh nghiệm của người ăn hàng mà.
Hoàng Nam cho xe đỗ lại trước quán phở mà Nhã Thư vừa chỉ. Anh cùng Nhã Thư bước vào quán. Anh gọi ngay một tô phở và ăn một cách ngon lành. Nhã Thư ngồi bên cạnh chăm chú nhìn Hoàng Nam: - Phở có ngon không anh? Hoàng Nam gật đầu: - Ngon lắm.
Hoàng Nam đang cắm cúi ăn bỗng có một em bé ngây ngô với bộ quần áo lấm lem luốc. Nó trờ tới chỗ Hoàng Nam và Nhã Thư nài nỉ: - Đánh giày đi chú. Đánh giày giùm con đi. Sáng giờ, con chẳng được mối nào cả. Thấy Hoàng Nam im lặng, thằng bé tưởng anh đồng ý, nó ngồi xuống định cởi giày Hoàng Nam ra, nhưng Hoàng Nam kịp đỡ thằng bé đứng dậy, và ân cần: - Anh không đánh giày đâu, em đi đi.
Thằng bé tiu nghỉu bỏ đi. Nhã Thư tìm được trong người Hoàng Nam một chút của sự điềm tĩnh và nhân từ. Anh niềm nở và không hề phân biệt đối xử. Hoàng Nam nhìn thằng bé mà thương hại: - Tội nghiệp thằng bé! cũng vì miếng ăn mà nó sớm ra đời lăn lóc như vậy. Anh thấy có nhiều người cứ mặc nhiên mắng chửi thô bạo với những em bé ăn xin, nhưng bà già ăn xin đáng tuổi mẹ mình. Riêng anh không bao giờ có điều đó. Dẫu sao họ cũng là con người, vì hoàn cảnh đưa đẩy họ phải làm cái nghề bần cùng đấy thôi. Anh nghĩ họ đáng thương hơn đáng ghét. - Nãy giờ em có nói gì đâu mà anh giảng thuyết với em một hơi vậy? Em biết anh giàu lòng thương người. Nhưng rồi có lúc anh cũng cần cho họ một lời nạt vì sự dai nhách của họ.
- Bất quá lúc đó anh móc tiền cho họ chứ cần gì phải nạt nộ.
- Em biết rồi. Anh nhân hậu lắm. Nhưng em nghĩ có lẽ bây giờ những cuốn sổ trong phòng làm việc của anh và của em đang nhảy múa, bởi tói giờ này mà chẳng được chủ sờ mó.
- Được rồi, anh tính tiền rồi đi ngay đây.
Hoàng Nam và Nhã Thư ngồi vào xe. Ánh mắt 2 người thỉnh thoảng nhìn nhau trong cái nhìn thấu hiểu và tình tứ. Nhã Thư luôn miệng nói cười những câu nói dí dỏm. Hoàng Nam thì nhẹ nhàng và thanh thản. Một hạnh phúc mong manh giữa phố chợ ồn ào.
Ngày qua ngày... Tình yêu của Hoàng Nam và Nhã Thư cứ lặng lẽ thầm kín, không gay gắt như ánh nắng của buổi trưa hè, nhưng nó dữ dội như sóng biển. Nhã Thư hiền hoà gảy lên khúc nhạc du dương. Cô cứ liếc mắt xuống chiếc bàn quen thuộc nơi Hoàng Nam thường ngồi mỗi đêm để ngắm và thưởng thức tiếng đàn chất chứa nỗi lòng của cô. Và duy nhất chỉ có Hoàng Nam mới thấu hiểu hết những cung đàn trầm bổng kia. Ngoài trời đang mưa rả rích, quán bar Thảo Nguyên không dồn dập khách đến như mọi đêm, thỉnh thoảng chỉ có 1, 2 người bước vào. Tiếng đàn của Nhã Thư thì cứ mãi ngân vang. Cô vừa đàn mà mắt thì vẫn cứ đang trông ngóng. Lòng cô như lửa đốt: - Sao giờ này mà anh Nam chưa tới? Nhã Thư chuyển sang chơi một giai điệu khác. Điệu nhạc càng buồn man mác hơn. Nhã Thư lại đưa mắt nhìn xuống chiếc bàn quen thuộc. Lòng cô mừng thầm khi nơi ấy loáng thoáng có khói thuốc lá. Khi ánh đèn rọi xuống Hoàng Nam càng hiện ra rõ hơn trong bộ quần áo ướt sũng với gương mặt xanh nhợt vì anh đã đi dưới mưa. Nhưng anh luôn mỉm cười và giơ tay như thầm khen thưởng và động viên Nhã Thư. Giờ thì trên sân khấu, gương mặt Nhã Thư đã rạng rỡ hơn. Cô luôn tươi cười và nhìn về hướng Hoàng Nam. Kết thúc những bản nhạc, Nhã Thư không vào bên trong thay quần áo và cũng chẳng dừng lại chào khán giả và nhận những bó bông như thường ngày, mà cô chạy ào xuống chỗ Hoàng Nam. Cô đứng khựng nhìn Hoàng Nam trong nỗi xúc cảm trào dâng. Cô ôm chầm lấy Hoàng Nam. Sự sung sướng và hạnh phúc làm cô rưng rưng giọt nước mắt:
- Em cứ trông đợi mãi, cuối cùng anh cũng đến với em. Em yêu anh.
Hoàng Nam xiết chặt Nhã Thư trong lòng với niềm thương cảm: - Anh cũng thế. Anh rất yêu em. Vắng em, anh cảm thấy trống vắng và cô đơn. Tiếng đàn và hình ảnh em đã ăn sâu vaò trái tim anh. Hoàng Nam hôn lên môi Nhã Thư, nụ hôn ngọt lịm và say đắm. Nhã Thư để lại sau lưng bao cái liếc mắt ngỡ ngàng mang đầy vẻ thất vọng của bao chàng trai khác. Nhìn Hoàng Nam ướt sũng, bờ vai run lên vì lạnh, Nhã Thư càng thấy yêu Hoàng Nam hơn: - Anh có lạnh lắm không? Nắm lấy tay Nhã Thư, Hoàng Nam nhẹ nhàng:
- Không. Bởi vì anh đang được sưởi ấm với đôi bàn tay và trái tim em. Ánh mắt em thật long lanh và hiền dịu. Anh đã phải thao thức vì nó. - Anh đang run lên kìa.
- Run lên vì hạnh phúc. Làm sao lạnh được khi em đang thiêu đốt anh?
Nhã Thư sờ nhẹ lên má Hoàng Nam: - Anh đáng yêu lắm. Nhưng sao hôm nay anh đến muộn vậy? Em chờ anh đến sốt cả ruột. Hoàng Nam không trả lời. Anh suy tư trong tiếng thở dài. Nhã Thư lo lắng: - Anh có chuyện gì phải không? Hoàng Nam cầm ly cà phê đắng nghét không đường lên uống từng ngụm: - Không. Anh không sao cả? - Anh đừng giấu em mà. Nhìn vẻ mặt anh là em biết ngay có chuyện. Có chuyện gì vậy anh?
- Anh đã nói rồi mà. Không có chuyện gì đâu, em đừng bận tâm.
Nhã Thư nheo mày: - Sao lại là bận tâm? Anh hãy nói là quan tâm mới đúng hơn. Yêu anh, em có quyền biết tất cả những ý nghĩ của anh. Và ngược lại, anh phải thành thật. Nếu giấu giếm là đồng tình với sự lừa dối đấy. - Em có tài thuyết phục lắm. Nhưng anh chẳng có gì để giấu em cả. Em thấu hiểu hết về anh rồi còn gì. Vẻ trầm ngâm của Hoàng Nam làm cho Nhã Thư suy đoán: - Dạo này Hạ Phương ra sao rồi anh?
- Anh không biết. Đã lâu rồi anh không gặp lại Phương, chỉ thỉnh thoảng nghe được giọng cô ấy qua điện thoại. Nhưng anh chẳng trông mong gì những cú điện thoại của cô ấy.
- Tại sao? Anh đừng quá tàn nhẫn với Hạ Phương. Dẫu sao cô ấy cũng không hề có lỗi gì với chúng ta. Em yêu anh, nhưng lại ray rức khi nghĩ về Hạ Phương. Em cảm thấy mình có lỗi với cô ấy. Nhưng em không biết phải làm sao cho đúng bây giờ.
- Chuyện lỗi lầm không phải là vấn đề chúng ta đem ra nhìn nhận. Em không có lỗi gì cả. Anh và em yêu nhau bằng cả tấm lòng và trái tim mình. Anh không biết định nghĩa thế nào là tình yêu chân chính, nhưng anh biết được sự ép buộc trong tình yêu đã gây tổn thương cho nhau thôi. - Anh muốn đề cập đến chuyện Hạ Phương phải không?
- Đúng. Anh đã sai lầm. Sự sai lầm ấy khiên anh và Hạ Phương phải luôn bị dằn vặt. Anh sẽ nói lời chia tay với Hạ Phương. Có như thế anh mới giải phóng được cô ấy và kết thúc với anh. Nhã Thư băn khoăn: - Có vội vàng quá không anh?
- Anh và Hạ Phương chịu đựng đến giờ là quá đủ rồi.
Nhã Thư ái ngại: - Nhưng em thấy Hạ Phương vẫn còn yêu anh.
Hoàng Nam vuốt lại mái tóc. Nét mặt anh đượm vẻ u buồn: - Cô ấy yêu anh. Hay đúng hơn Hạ Phương chỉ yêu những đồng tiền mà anh kiếm được.
- Anh nói thế... sao Hạ Phương có thể vì anh mà dám từ bỏ miền đất hứa như nước Mỹ?
- Ai dám chắc Hạ Phương trở về VN là vì anh? Ngay cả anh, anh không dám chắc được điều đó. Hạ Phương thời học trung học là bạn em thì em đã biết rồi. Cô ấy có lối sống hưởng lạc đua đòi, mà ở Mỹ làm sao cô ấy có được lối sống này trong khi cô ấy suốt ngày phải quần quật với đống chén dĩa và nhiều chuyện linh tinh khác. Và anh đã gặp Hạ Phương trong tình yêu thương của những người đồng hương. Đúng là ở Mỹ, anh và Hạ Phương có một thời gian yêu nhau. Nhưng sau thời gian ấy, anh nhận ra thứ tình cảm anh dành cho Hạ Phương chỉ là tình thương hại. Rồi sau đó, anh quyết định trở về VN lập nghiệp mong xoá mờ được mối tình sai lầm kia. Nhưng Hạ Phương cũng trở về VN khiến anh lại tiếp tục thương hại cô ấy. Vì ở VN, Hạ Phương chẳng còn một người thân nào. Tình thương hại khiến anh dằn vặt đau khổ. Hoàng Nam gục đầu buồn bã. Nhã Thư biết được tất cả về chuyện tình của Hoàng Nam và Hạ PHương. Cái chuyện tình mà từ lâu cô tưởng đâu 2 người hạnh phúc lắm. Nhìn Hoàng Nam đau khổ, lòng Nhã Thư như đứt từng đoạn ruột. Cô xoa dịu Hoàng Nam bằng cái nhìn đầy thông cảm: - Anh Nam! Anh đừng đau khổ nữa. Bây giờ anh đã có em rồi, em sẽ luôn ở cạnh anh.
Hoàng Nam kéo Nhã Thư lại gần hơn. Anh ôm cô vào lòng thật ấm áp: - Anh đã có em là có tất cả. Anh không cần thiết nghĩ tới điều gì nữa. Chúng ta hãy là đôi chim câu bay lượn trong bầu trời đi em nhé. - Hạnh phúc sẽ đẩy lùi những đau khổ. Hãy tự tin lên anh.
Ngoài trời mưa vẫn rơi rả rích. Những cơn gió đến run cả người. Nhã Thư trong vòng tay Hoàng Nam vẫn cứ ấm áp qua từng lời nói và hơi thở.
Sáng nay ở công ty người ta cứ xầm xì: - Kỳ này ông giám đốc đã cắn câu cô thư ký rồi.
- Cô thư ký nhà mình cũng tài thật. Làm cho ông giám đốc phải xoay 180 độ mà không hay biết gì. - Con gái bây giờ phải có tài thế mới kiếm được lắm của nhiều tiền chứ. Ai như bọn con gái chúng mình. Một chị trong đám người kia nguýt mắt: - Con gái như thế, tôi cũng chẳng ham, có hay ho gì đâu chỉ để lại sự đàm tiếu cho thiên hạ. Vậy mà hôm qua được ông giám đốc cử đi ký hợp đồng ở Vũng TÀu, mặt cô ta cứ chảnh lên chứ. Chỉ tội nghiệp cho ông Thanh Tùng, trưởng phòng thiết kế mê cô ta như điếu đổ, vậy mà chằng sờ được đến vạt áo của cô ấy nên có vẻ điên tiết lên.
Bực bội trước những lời đàm tiếu, một chị lại quát to: - Mấy người ganh tỵ sao cứ đứng nói hoài vậy? Nhã Thư là một cô gái đẹp lại có tài, chẳng có gì để chúng ta bàn luận cả. Tôi nghĩ mai một công ty cần tổ chức cuộc thi "người có tài nhiều chuyện nhất" là vừa rồi
Vừa lúc ấy, Hoàng Nam và Nhã Thư vừa bước vào công ty. Thấy mọi người tụ tập có vẻ lạ thường, Hoàng Nam cười đùa: - Chà! Hôm nay có gì vui mà mọi người cười vui vậy?
Một người trong nhóm đáp: - Dạ, hôm nay tụi em đến công ty hơi sớm nên tụ tập nói chuyện đời vậy mà. Hôm nay, giám đốc đến công ty đúng giờ mà cũng có cô thư ký đi cùng nữa.
- À! Tôi chỉ vừa gặp Nhã Thư ngoài cổng công ty rồi cùng đi vào đây. Thôi, mọi người đi làm đi. Hoàng Nam đến phòng làm việc của mình. Anh đặt cặp xuống liền chạy qua phòng làm việc của Nhã Thư. Hoàng Nam chụp nhẹ vào vai Nhã Thư: - Hù!
Giật mình, Nhã Thư nhảy lên: - Anh làm em muốn thót cả tim. Sao không làm việc đi còn đến đây nữa?
- Dư âm của ngày đi Vũng Tàu hôm qua vẫn còn trong anh. Anh ước gì luôn được bên em như thế. Hoàng Nam ôm Nhã Thư vào lòng với những nụ hôn ngọt ngào. Nhã Thư ái ngại
- Kìa anh! Thôi đi mà. Người ta nhìn thấy thì kỳ lắm. Buông em ra đi.
- Ai nhìn thấy kệ ai, miễn anh vui là được rồi. - Thôi đi anh, đây là công ty mà.
Hoàng Nam buông Nhã Thư ra: - Đêm qua, em ngủ có ngon không mà mắt thâm quầng hết rồi nè? - Em ngủ ngon lắm, nhưng sáng ra không biết sao mắt em lại như vậy.
Hoàng Nam cầm xấp giấy trên tay. Anh xuýt xoa: - Anh không ngờ mình ký được hợp đồng quảng cáo với công ty Du Lịch Vũng Tàu. Họ cần ở chúng ta những lời quảng cáo mang tính cách phô trương về thành phố biển của họ và những khách sạn, nhà nghỉ... cũng cần đưa ngay vào bản quảng cáo. Anh họp ngay với phòng thiết kế để có phương pháp thực hiện ngay bản hợp đồng này. Hoàng Nam nắm lấy tay Nhã Thư, ánh mắt anh sáng lên trong cái nhìn trìu mến: - Bản hợp đồng này anh ký được cũng nhờ vào tài năng và sức thuyết phục của em. Nếu luôn có em bên cạnh thì đối với anh không có chuyện gì không vượt qua được cả. Em đã mang đến sức mạnh và niềm tin cho anh.
- Đừng nịnh nữa mà. Em có công thì thưởng đi. - Được rồi nhắm mắt lại đi anh thưởng cho
- Anh nói thật chứ? Em không thích đùa đâu. - Thiệt mà. Em nhắm mắt lại đi.
Nhã Thư chắp tay sau lưng, nhắm mắt lại. Hoàng Nam nhè nhẹ hôn lên má Nhã Thư. Cô ngượng đến đỏ cả mặt. Hoàng Nam trở về phòng của mình đang chăm chú xem lai bản hợp đồng thì có tiếng gõ cửa. Cốc...Cốc...Cốc... Hoàng Nam cất giọng: - Ai đó? Vào đi!
Ánh mắt Hoàng Nam hơi ngỡ ngàng khi nhìn thấy Hạ Phương: - Em đến đây làm gì?
Hạ Phương chua ngoa: - Kìa anh! Sao lâu ngày gặp lại anh chẳng còn câu hỏi nào sao mà lại hỏi em lạnh lùng như thế? Hạ Phương choàng tay qua cổ Hoàng Nam. Hoàng Nam gạt ra: - Thôi đi. Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em.
Hạ Phương bỗng bật cười. Tiếng cười của cô chất chứa bao u buồn: - Được rồi. Anh nói đi, em đang lắng nghe chuyện nghiêm túc của anh đây. Anh sẽ nói lời cưới em hay chia tay với em đây? - Em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?
- Anh hãy hỏi những câu hỏi ấy với chính bản thân mình kìa. Em đã dành cho anh một khoảng thời gian tự do thì anh đã tìm được cô gái khác nào chưa? Một tình yêu chân chính nào chưa? Hoàng Nam nghiêm giọng: - Em đang nói bóng gió điều gì thế?
- Nếu như không đúng với những gì em suy đoán thì tại sao anh không đến tìm em và cả điện thoại anh cũng không gọi cho em? Hạ Phương lắc mạnh người Hoàng Nam: - Anh trả lời đi chứ. Có đúng như vậy không? Hoàng Nam rối bời trước những suy nghĩ. Anh quát to: - Anh không biết. Anh không biết thế nào là đúng cả. Nhưng anh chỉ van nài em là hãy buông tha cho anh đi. Tình yêu của anh và em chỉ là sự sai lầm
Trước những lời của Hoàng Nam, Hạ Phương thật sự ngỡ ngàng. Cô ấp úng: - Anh vừa nói gì? Buông tha, sai lầm là như thế nào?
Hoàng Nam trấn tĩnh: - Có nghĩa là chúng ta cần một sự chấm dứt.
Hạ Phương liền phản đối: - Không bao giờ. Anh sẽ luôn mãi là của em. Cô gái nào dám tranh giành anh với em thì cô ấy sẽ chuốc lấy hậu quả đau thương đấy.
- Em đừng tỏ ra là con người độc ác nữa. Hạ Phương xuống giọng: - Anh Nam! Tại sao chúng ta không bắt đầu lại từ đầu? Hạ Phương ôm choàng lấy Hoàng Nam. Cô gục đầu vào vai anh và sụt sùi trong tiếng khóc: - Em yêu anh. Em yêu anh rất nhiều. Anh có thể bắt em làm bất cứ điều gì nhưng đừng bắt em phải xa anh.
Hoàng Nam đang bối rối không biết xử sự như thế nào trước hoàn cảnh như thế này.
Bỗng từ cửa, Nhã Thư đẩy cửa bước vào. Cô bàng Hoàng khi thấy Hạ Phương và Hoàng Nam đang tay trong tay. Hình ảnh Hoàng Nam trong cô sụp đổ. Hoàng Nam trong phút chốc đã trở thành một người bắt cá 2 tay. Giờ đây, ý nghĩ của Nhã Thư về Hoàng Nam chỉ là người lừa dối. Nhã Thư nhìn Hoàng Nam trong sự căm giận Cô bỏ chạy với những dòng nước mắt tuôn chảy. Hoàng Nam liền đẩy Hạ Phương ra và cất giọng gọi: - Nhã Thư! Nhã Thư! Hạ Phương trố mắt: - Tại sao anh lại gọi Nhã Thư?
Quá nóng giận, Hoàng Nam quát vào mặt Hạ Phương: - Cô không biết gì cả. Nếu có chuyện gì, cô đừng trách tôi. Hoàng Nam liền đuổi theo Nhã Thư. Hạ Phương ngạc nhiên. Cô đứng xớ rớ mà chẳng biết chuyện gì xảy ra, nhưng rồi cô cũng đuổi theo Hoàng Nam
Vừa chạy đến chân cầu thang, Hạ Phương chợt bắt gặp một người đàn ông chặn lại:
- Cô có phải là Hạ Phương không? Giọng Hạ Phương hằn học: - Ông là ai mà biết tên tôi?
- Chẳng giấu gì cô, tôi là Thanh Tùng, trưởng phòng thiết kế của công ty. - Thật ra, ông cần gì ở tôi. Thanh Tùng nhướng mày ra vẻ bí ẩn: - Đừng nóng vội cô bé. Tôi có nhiều thông tin quý giá dành cho cô đấy. Nhưng ở đây nói không tiện, cô hãy đến quán nước trước cổng công ty chờ tôi. - Nếu ông không đến thì sao? - Cô nên nhớ quân tử nhất ngôn.
Có chút băn khoăn, nhưng Hạ Phương cũng đồng ý. Hạ Phương đến chờ người đàn ông lạ kia trong sự sốt ruột. Nhưng cuối cùng cô mừng thầm vì Thanh Tùng cũng đã đến. Thanh Tùng kéo chiếc ghế ngồi đối diện với Hạ Phương. Thanh Tùng đề nghị: - Chúng ta xưng hô với nhau là anh em cho thân mật nhé. Em uống gì không? - Anh gọi cho tôi ly trà nóng.
- Kìa! Sao lại là tôi chứ? Phải là em cho đúng nghĩa. Trước sự trêu ghẹo của Thanh Tùng, Hạ Phương thấy bực tức: - Thật ra anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì chứ?
Thanh Tùng cười hì hì: - Nếu mãi xưng hô bằng tôi thì anh không bao giờ nói.
Vì chút bí mật mà Hạ Phương đành õng ẹo: - Thôi, anh Tùng nói đi, em nghe đây.
- Em xinh đẹp thế này tại sao phải khổ vì anh chàng Hoàng Nam đào hoa kia chứ? Anh có bao giờ đếm xỉa tới em đâu vì bên cạnh anh ta lúc nào cũng có Nhã Thư, cô thư ký xinh đẹp của công ty này. - Không. Không bao giờ có chuyện đó. Bởi Nhã Thư là bạn của em và chính em đã giúp đỡ cho cô ấy vào công ty này. Lẽ nào cô ấy lại...
Giọng Thanh Tùng thách thức: - Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy thôi em ạ. Có lẽ em không tin, nhưng xem những tấm hình này thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Hạ Phương cầm lấy xấp hình Thanh Tùng vừa thảy lên bàn. Những tấm ảnh ghi lại những khoảnh khắc vui đùa, những nụ hôn nồng cháy, những cử chỉ âu yếm, hạnh phúc bên nhau của Hoàng Nam và Nhã Thư trong trang phục đồ tắm. Xem xong, Hạ Phương gục mặt lên bàn nức nở khóc. Lợi dụng sự mềm yếu của Hạ Phương, Thanh Tùng nhấc chiếc ghế đến ngồi cạnh cô và choàng tay qua vai cô: - Có gì đâu mà em phải đau khổ. Nếu không ăn được, em cũng phải biết phá cho hôi chứ!
Hạ Phương tuyệt vọng ngã đầu lên vai Thanh Tùng. Thanh Tùng tỏ ra đắc chí vì ít ra Hạ Phương cũng đã lọt vào cái bẫy hãm hại Hoàng Nam và Nhã Thư. Hạ Phương cảm thấy mình như bị rơi xuống vực thẳm và xem Thanh Tùng như một cái phao để cô bám. Và cô nàng không chút nghi ngờ về dã tâm của Thanh Tùng.
@by txiuqw4