sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4/12

Minh nằm dài xuống nền đất, lấy cuốn tập toán che mặt vờ như ngủ, còn Thắng thì tựa lưng vào thân cây xoài to. Cành lá sum suê toả một vùng bóng mát, cũng lim dim chuẩn bị du hành vào giấc mộng buổi trưa.

Chợt Minh nhổm người tay chống đầu, tay khều nhẹ THắng nói:

-Lệ Hoa trả cuốn tập toán chưA?

-Rồi!

-Sao không mang theo để cùng giải. Bài trong đó hóc búa lắm, một mình rất khó ăn. Lần thi này coi mòi nuốt trọng lòi con mắt đó.

-Tức sợ rớt chứ gì? - THắng nhìn bạn cười cười - Chưa ra quân đã muốn làm bại tướng. Tốt hơn hết là nên đầu hàng đi cho rồi.

-Còn lâu - Minh bật ngồi dậy cự - Mày đáng giá thằng bạn quá thấp đó Thắng. Nói thiệt nha đường ta đi chỉ biết tiến chứ không thể nào lùi được. Biết rằng giỏi có người giỏi hơn, nhưng ta tin mình sẽ đạt kết quả mỹ mãn nhất.

-Ðược như thế thì còn gì bằng - Thắng nhận đầu Minh xuống đất rồi nằm đè ngang người, cười to sảng khoái. Bầu trời trong mắt đôi bạn thân này là cả một màu xanh đầy ước mơ hy vọng.

Họ như những cánh diều căng gió, chấp cánh bay cao, cao mãi.

-THằng quỷ, nặng quá đi - Minh rên rỉ - Muốn "ám sát" Tân TRạng Khoa tương lai hả? Ngạt thở rồi đây nè.

Minh vung người cố lật Thắng nhưng không được. Cả khối thịt đè ngang làm cậu mất thế, nên thúc thủ, xuống nước năn nỉ.

-Ngồi dậy đi Thắng ơi.

-Không! Mày mạnh lắm, thả ra rồi vật chẳng lại. Ai ngu...- Thắng cười nói rồi tăng cường thủ thế, cả hai quần nhau cười vang một góc vườn.

Mặt mày áo quần dính toàn đất cát. Minh phủi lia - Giỡn đủ rồi đó, học là vừa.

-Ừ! Nhưng phải kéo tay phân thắng bại mới được.

-Tháng rồi mày thua tao - Minh dõng dạc - Hôn nay cũng chẳng hơn đâu, thách đấu chi cho mệt. Gọi "đại ca" là hợp tình chí lý rồi. Muốn lật ngôi hả, chưa phải lúc đâu "tiểu đệ".

-Á, cái thằng dạo này phách ta, không nói nhiều, anh hùng thì thử đi mới biết - Thắng chống tay chờ đợi. Minh cũng xắn cao tay áo, chuẩn bị sáp chiến thì Lệ Hoa đã tới, mang lỉnh khỉnh bao nhiêu là thứ con gái thích.

Nào là me, cóc, ổi, còn cả mận và muối ớt.

-Cẩm Thi ơi, bọn họ đây nè.

-Ờ, tao ra ngay - Tiếng Thi vọng đến.

-Học tới đâu rồi, lại đấu võ.

Hoa trừng mắt hỏi:

-Mấy chục đề khó không chịu giải, tới lúc thi la trời chẳng kịp thời gian.

-Kệ người ta. Bà lo thân bà đi - Minh trả lời, nhưng cũng bỏ cuộc chơi, ngồi ngay ngắn lại, hất đầu hỏi - Tới nhà thầy sao rồi, thấy có vấn đề mới gì không, báo cáo lại đi.

-Xí! Làm như anh hai vậy - Hoa liếc ngang - Ðợi Cẩm Thi ra nó truyền đạt lại cho nghe.

-Ê Minh! Biết gì không? Có tin hấp dẫn lắm nè.

-Nói đi - Minh giục.

-"Bà chằn" đó, ra trường đăng ký học hè chung với khối mình. Tụi thằng Thiện, con Nguyệt bên KA2 nể nó lắm. Học rất cừ, đồng đều các môn. THầy giảng khen qúa trời.

Nghe nói sắp tung cơ ra thi chọi nữa kìa. Minh với THắng vắt giò lên cổ chạy đi là vừa.

-Có xạo phần trăm nào không vậy? Thắng chen vào - Tự nhiên chọi thử là sao?Còn nữa, Thắng không tin con gái giỏi môn tự nhiên hơn phe con trai. Trường mình chưa có đối thủ nào qua mặt nỗi thằng Minh.

-Thì giờ có đó - Lệ Hoa cười mĩm nhìn Minh đang chăm chiu gì mà đôi mày cau lại, nhăn nhó như khỉ ăn gừng.

Tay vẽ vẽ gì xuống đất coi bộ chẳng quan tâm chi tới vấn đề nhỏ đang nói.

-Nó giải toán đó - Thắng nói nhỏ - Giữ yên cho Minh đi. Lại đây ngồi nè. Sẳn cản Cẩm THi luôn. Miệng bà đó ra tới là y như đài phát thanh buổi sáng năm giờ.

-Nói xấu sau lưng hả Thắng - Thi cấu thật đau vào bã vai, làm cậu trai nhảy nhỗm xuýt xoa chỗ đau.

-Ui da, móng tay dài như vuốt sư tử cái. Nhéo đau muốn chết luôn. Cũng mai là chưa thành bà "xã". Nếu không khi ghen ai chịu cho thấu.

Nói xong là Thắng nhanh chân chạy ra xa tránh mười ngón tay vươn ra đầy đe doạ lẫn uy hiếp của Cẩm Thi.

-Ngon đứng lại hãy nói em cưng của chị - Thi rượt theo - Hôm nay không cào cấu thêm Thắng được mấy cái là không tha đâu.

-Nè! -Thắng đứng chênh vênh ở cuối liếp vườn gọi lớn trêu chọc - Bới này em Thi...Hì...hì...hì...Hai đứa tụi mình là đôi chim liền cánh. Cây không thể thiếu cành, nếu như em có giận hờn, muốn nhéo đau "Qua" thì hãy để về nhà đóng cửa bảo ban nhao. Ðuổi rượt thế này, thiên hạ gièm pha dòm ngó...Hì...hì...hì...- THắng cười dài trê chọc làm Cẩm THi tức muốn điên. Nhỏ hét lớn, giậm châm xuống đất nhưng không biết làm sao bắt kịp THắng. Nhìn Lệ Hoa cầu cứu.

-Tiếp chận đầu Thắng đi Hoa.

-Thôi, cho tao xin - Hoa lắc đầu - Minh đang giải tích phân kìa, la ré hoài. Hai đứa mi sáp lại là có chuyện. Khắc khẩu hả, còn hơn mèo với chuột, không biết sao chơi thân chung nhóm cho được.

- Quỷ đó ai thèm thân. Thấy khó ưa thì có - Cẩm Thi lẩm bẩm liếc Thắng nửa con mắt.

Minh bỏ que củi nhỏ đứng lên vươn vai xen vào:

-Nên nhớ nha Thi, ghét của nào trời trao của nấy đó.

-Còn lâu - Thi dài miệng - Ở chung nhà hả, một ngày đánh cho Thắng mười tám trận đòn chừa tật lật đật,nói trời, nói đất.

Lớp mình mà không có quỷ Thắng trêu chọc phá phách hết người này sang người khác là bình yên lắm đó.

Cầu trời cho năm học tới chuyển trường đi nơi khác. Thi dám cúng thổ địa nồi chè thập cẩm lắm.

-Nè! Nói thiệt không? - Thắng gọi lớn hỏi - Bây giờ nấu trước đi, sau khỏi cúng trả lễ. Thổ địa vùng này là Minh với Thắng rồi còn gì. Hì...hì...hì...

Thắng lại cười, khiến Cẩm Thi muốn ngồi yên một nơi cũng không được. Nhỏ bật dậy, chưa đuổi, Thắng đã lao đi nhanh như thỏ nhỏ. Ðầu còn ngoái lại thè lưỡi, phùng má liu liu cô bạn gái chung lớp, cạnh nhà.

-Á...

-Ối... - Thắng chới với, mắt đổ hào quang khi va chạm vào hai cô gái đang đi ngược chiều.

-Thắng tuôn đâu dữ vậy? - Thuỳ Dương nhăn nhó ôm lấy mặt, xoa lấy, xoa để - Ðụng như xà lan một trăm tấn vậy. Ðau quá trời.

-Thắng xin lỗi - Cậu trai làng lúng túng, bối rối đến đỏ mặt - Xin lỗi Thuỳ Dương nha. THật ra, vô tình thôi - Thắng lại gãi đầu.

-Nói vậy chứ, không có gì đâu - Thuỳ Dương cười nhẹ - Thắng gấp chuyện gì sao?

-Ðâu có, tại sợ Cẩm THi nhéo đau nên né - Thắng lại nhìn về phía các bạn đang chụm đầu cười mà rủa thầm - Ðâu có biết Thuỳ Dương đang đi đến, nên mới lỡ đụng. Xin bỏ qua cho. Còn đau nhiều không THuỳ Dương?

-Hết rồi - Dương cười -Các bạn đang làm gì vậy?Cho tụi này tham gia được không?

-Phần tôi thì được - THắng liếc nhanh về phía TRang tiếp - nói chung ở đây dễ kết thân cùng nhau lắm, nếu như người khác mới đến chịu hoà đồng.

-Ủa! Họ giải tán đâu hết rồi - Thắng kinh ngạc nhìn quanh - Sao không gọi tôi một lời chứ? - Minh ơi...Minh. THằng quỷ này, về cũng không kêu. Thôi chào Thuỳ Dương nhé, tôi cũng phải về.

Nói xong là Thắng phóng nhanh qua con mương nhỏ biến mất sau những lặng cây um tùm trĩu quả của vùng đồng bằng sông nước Cửu Long.

Thuỳ Dương im lặng nhìn theo rồi kín đáo quan sát nét mặt trầm buồn của Thiên Trang mà nhẹ lắc đầu nói nhỏ:

-Họ về hết rồi, ta đi thôi Trang.

-Ðiệu này chắc hai ngày nữa tao phải về thành phố thôi. -Trang chán nản -Nghỉ hè ở đây buồn quá. Ngoài ta với mi không ai chịu kết bạn cả.

-Lỗi là không phải do họ mà ra.

-Trang biết, nhưng thật ra cũng cho ta cơ hội chứ? Cuộc sống phải từ từ thích nghi.

-Mình đã vậy thì họ cũng thế, cái gì cũng phải có thời gian. Còn nữa, nhất định phải tìm gặp Minh cám ơn mới được. Cả xin lỗi nữa.

-Vấn đề này thì -Trang ngần ngừ có vẻ gì đó không đồng ý cho lắm, nhỏ bỏ đi tới gốc cây lúc nãy Minh và Thắng ngồi. Ðôi mắt lơ đễnh nhìn quanh.

Khung cảnh nơi này phóng tầm nhìn ra xa, lên cao rất đẹp. Bầu trời xanh trong lộng gió, và đầy ắp những tiếng chim mùa hè hót vi von trên cành. Trang chép miệng ganh tỵ nói một mình:

-Bọn họ vui sống thoải mái và hồn nhiên quá. Xem ra ngoài học tập vui chơi chắc không có gì vướng bận vào cuộc sống.

Chẳng bù vào mình, mọi thứ đều làm cho tâm hồn thêm bao ưu phiền rắc rối. Cái tuổi hoa niên hầu như không còn nữa.

-Nè! Mi lẩm bẩm gì hả? -Thùy Dương hỏi nhỏ- Hay thật sự nhớ ba mẹ?

-Không có, ta chỉ nghỉ tại sao cùng trang lứa mà mình không được như bọn họ ở đây -Nhỏ nhíu sâu đôi mày thanh tú -Xét về góc độ nào đó, vật chất hoàn toàn thua xa tụi học sinh thành phố, nhưng cũng có lẽ tâm hồn phóng khoáng tuổi trẻ và không bệnh họan hơn tụi mình rất nhiều.

-Không hiểu gì cả -Dương tròn mắt nhìn bạn như chờ đợi sự lý giải.

-Lại đây nhìn nè -Trang chỉ tay xuống đất, những hình vẽ ngang dọc rồi tam. Những con số li ti như bùa, ngổn ngang -Bài toán này rất khó thế mà Minh giải một lúc hai cách rõ ràng xúc tích, rất dễ hiểu.

-Vậy thì có ăn nhập gì với mình?

-Bởi thế mới nói, mình tuy hơn họ mọi ưu ái về cuộc sống, nhưng lại thua xa Minh ở trí tuệ thực tế.

Bây giờ ta đây mới thật sự mở rộng tầm nhìn cho bản thân mình, nhất định làm theo lời Thùy Dương mà xin lỗi Minh. Giọng Thiên Trang cứng cỏi và rất thành thật. Dương chưa kịp gật đầu đồng tình thì tiếng Lệ Hoa cất lên khá gay gắt, không chút thiện cảm như chưa hề quen biết cả hai bao giờ:

-Muộn quá rồi, tốt hơn hết hãy giữ thói quen có sẵn. Hạ mình xin lỗi ư? Mất thể diện tiểu thư giàu có lắm đó. Vả lại bọn này nhà quê, khó dung hoà được với người thành thị.

Ai thì tôi không rõ cho lắm, chứ nhóm tụi này, chẳng dám đèo bồng làm cao, học đòi kết bạn với hai người đâu.

Còn nữa, nghe nói bên đó học giỏi lắm, muốn tuyên chiến với trình độ học vấn à? -Lệ Hoa cười mũi khinh khỉnh -Tôi nghỉ không nắm chắc phần thắng.

-Lệ Hoa -Thuỳ Dương bước tới gọi, Trang thật lòng đó, xin đừng hiểu lầm.

-Thật hay giả mặc kệ cô bạn của Thuỳ Dương. Tóm lại, làm ơn để yên cho bọn này đi. Vốn đã không hợp nhau đâu. Cho nên khỏi cần cám ơn hoặc xin lỗi.

-Nói như thế tức là từ nãy giờ Lệ Hoa đã ở gần đây và nghe tất cả?

Trang khó chịu lên tiếng hỏi, giọng điệu có cái gì đó không hài lòng lắm. Bóp chát luôn:

-Con gái nghe lén xấu không chịu được. Nói thật nha, tôi chúa ghét loại người đó. Tính tò mò rất khó ưa.

-Nè! Nên nhớ nơi đất Trang đang đứng là vườn nhà của...

-Ai chứ? -Trang cướp ngang lời Lệ Hoa -ngẩng cao mặt thách thức, ngang tàng tiếp -miễn sao không phải là nhà của Hoa là được rồi.

Tôi tuy mới đến thật, nhưng cũng được biết nơi đây là đất của nhà Minh, không liên quan tới ai đó. Nhất là chuyện tụi này. Chẳng cần xen vào với ý đồ phá đám, không tốt lành gì.

-Thiên Trang, đừng cãi nữa -Thùy Dương lắc tay bạn cản -Bỏ qua đi, tụi mình về.

-Ừ! -Trang liếc nhanh về phía Lệ Hoa rồi ung dung quay gót.

-Khoan đã, lúc nãy Trang nói ai nghe lén chứ? Nên nhớ, khi hai người đến tôi đã có mặt từ lâu rồi. Ở đây ai cũng có văn hóa nên lựa lời nói cho cẩn thận một chút.

-Ai nghe tự họ biết. Cần gì phải trái.

-Ðúng là quá đáng. Ăn nói "du côn" không ai bằng. Minh và Thắng nói không sai chút nào.

-Chửi ai vậy hả?- Trang quay phắt lại, gằn giọng hỏi. -Mày có biết mặt mình khó ưa lắm không vậy? Con gái gì đen thui như cục than hầm, cao lêu khêu như cây tre và còn... còn...

-Thôi đi -Thuỳ Dương bực bội -Bạn bè nhau, đâu cần đấu khẩu mạnh như thế. Ai nghe được, cười cho. Lệ Hoa bỏ đi, còn Trang ơi mình về.

-Không được di -Lệ Hoa vẻ nghẹn vì bị Trang xúc phạm -Mày tưởng mình đẹp lắm sao mà làm phách chứ? Ở đâu mới tới bày đặt ta đây. Cao ngao khinh người, ăn mặc thì thấy ghê. Tụi con trai, nhất là Minh và Thắng mới thấy bóng đã ù té chạy không dám quay đầu nhìn.

Về đây gần nữa tháng mà không ai dám chơi thân, đủ chứng tỏ mình là loại người thế nào rồi. Ðẹp người xấu nết, bụng dạ lại càng khó gần, ngữ người đó tao không ham chút nào.

Tóm lại! Thuỳ Dương đừng bao giờ dẫn con nhỏ đáng ghét này qua tới lui nơi đây làm gì nữa. Ðúng là "bà chằn" như tụi con trai nói.

Hoa nói một hơi dài đầy tức giận rồi bỏ đi không thèm chào hỏi một lời nào.

Trang cũng giân dữ không kém nhưng Thuỳ Dương đã vội vã kéo tay ấy mâu thuẫn hoài làm gì. Vả lại Lệ Hoa nói đúng đó, không sai và quá đáng chút nào cả.

Nếu không, Minh và Thắng cần gì lủi nhanh khi thấy bóng hai đứa tui mình đi tới chứ?

-Vậy thì từ đây cóc cần làm quen với bọn nhà quê đó cho mệt.

-Cũng nữa, gọi người ta như thế ai không tự ái. Quê này, quê nọ. Trang làm riết tới tai ngoại, Thùy Dương bị la và mọi người ở đây xa lánh luôn tụi mình đó. Bớt cái miệng lại một chút đi để dung hoà tốt hơn.

-Nhưng Lệ Hoa, con nhỏ khó ưa. À phải! Lúc nãy thấy có Cẩm Thi nữa phải không Dương?

-Ừ!

-Dạo này Thi ít qua nhà ngoại, chắc cũng muốn tránh mặt tao.

-Còn gì nữa. Nói thật lòng nha tính tình Thiên Trang, nó thế nào ấy -Thùy Dương dừng lại đó tìm phản ứng trên mặt bạn rồi hằn giọng bước chầm chậm tiếp -Nếu không chơi thân lâu ngày, chắc tao cũng bỏ mi để trốn luôn.

Lúc thì hiền như búp bê, khi lại quá trời dữ. Ðến nỗi là tạo toàn ấn tượng xấu. Ai dám kết bạn.

-Kể ra nói cũng đúng. Nhưng -Trang gãi nhẹ tóc và hất ngược nó về phía sau -Thế nào mới diễn tả được tâm trạng của tao bây giờ chứ.

-Môi trường và nếp sống gia đình đã tác dộng quá lớn đến tâm trạng của Trang rồi. Một sớm một chiều khó lòng thay đổi.

Thùy Dương nói thật đó. Mong rằng những lời này nghe xong mi đừng có giận. Hai bác, tức ba mẹ của Trang họ luôn sống với ý tưởng đồng tiền là trên hết. Mặc kệ ai sống, ai chết quanh mình. Nhớ cái bữa đi quyên góp giúp đỡ đồng bào bị lũ lụt miền Trung ấy. Thật không sao hiểu nổi.

Mẹ Trang dám cầm tiền mua một cái áo mấy triệu bạc, thế mà cho có năm mươi ngàn lại nói thế này thế nọ.

Tui trong lớp phàn nàn nhiều lắm. Nhưng ai cũng ngại không dám nói lại với Thiên Trang. Cũng may là mi đã nhiệt tình đóng góp. Nếu không chẳng đứa nào dám tới nhà Trang để quyên góp nữa.

Trang im lặng cúi mặt, Thùy Dương lại tiếp tục nói:

-Ta cũng thấy kỳ lắm, cái vụ Minh Tuấn bị tai nan xe đó. Người ta nghe mình giúp đỡ động viên mới là điều đáng quý, đáng trân trọng "một miếng khi đói bằng một gói khi no"... ấy vậy mà... Thôi không nói nữa.

Thùy Dương tự gạt ngang khi thấy Thiên Trang cứ im lặng hoài, cúi thấp mặt dấn bước.

Cả hai cứ thế vào nhà. Bà ngoại lưng hơi còng vì tuổi tác của năm tháng qua thời gian, đang lui cui lau chùi cẩn thận những quả cam ửng đỏ đến hàng bóng ngời trong thật tươi ngon mát mắt.

Sắp xếp thứ tự vào chiếc giỏ đang mây rồi ngẩng lên hiền từ nói:

-Hai con ở nhà, cơm ngoại làm xong rồi vào ăn đi. Có nấu canh chua với cá bống khô kho đó.

-Thế ngoại đi đâu. -Dương đến bên bà hỏi nhỏ -Có xa không ngoại?

-Ðầu xóm thôi. Mẹ của Lệ Hoa trở bệnh nặng lắm. Nghe nói vượt tuyến tỉnh rồi. Chắc phải chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy. Ngoại đi thăm, dù gì cũng cái tình làng xóm, thôn ấp.

Tội nghiệp -Bà chép miệng như than thở -Nghèo sao gặp cái eo, tai nạn từ đâu ập xuống hoài.

Tiền bạc khó kiếm, nhưng lại lần lượt ra đi để tiền mất, tật mang.

-Ngoại ơi!

-Gì vậy Tí Ti -Bà ngang nhìn chờ đợi -có gì nói đi. Ngoại phải đến nhà bà Năm nữa, để họ chờ lâu.

-Khi nào ngoại về?

-Chắc chiều quá. Ở nhà hai đứa có đi chơi, nhớ khép cửa lại, ngọai đi à

-Khoan đã ngoại -Dương chạy nhanh vào phòng, giây lát trở ra chìa tay đưa bà tờ giấy bạc -Gởi mẹ Lệ Hoa giùm con. Chúc bác ấy mau bình phục.

Bà lại nhìn cô cháu gái đôi mắt già nua hài lòng thấy rõ.

-Vậy nè, mai hai đứa đến bệnh viện thăm và gởi quà luôn thể. Ngoại không chuyển giùm đâu.

-Sao kỳ vậy ngoại?

-Tự tụi con biết nguyên nhân mà. Sao lại hỏi ngoại -Bà cười hiền từ đôn hậu tiếp -Con Hoa coi vậy chứ có hiếu đạo lắm. Cả năm nay mẹ nó gặp tai nạn. Một mình gánh vác trên đôi vai gầy yếu.

vừa theo dõi việc học, vừa lo kiếm từng đồng tiền lẻ, con nhỏ cứ ốm tong teo ra. Da dẻ thì đen thui ra, bởi phải phơi mình trầm nước, gió và nắng. Tội dữ lắm đó. Bạn bè cùng lứa, hai con coi mà giúp đỡ nó, dù gì mình vẫn còn phần phước hơn họ rất nhiều, biết chưa?

-Dạ, con biết rồi.

-Thoi ngoại đi nhé.

-Dạ!

Bà ngoại xách giỏ trái cây đi ra cửa còn ngoái đầu lại dặn:

-Nhớ, rãnh chạy xe lên thăm mẹ Lệ Hoa giây lát nha hai đứa. Mai người ta chuyển viện rồi đó.

-Ngoại yên tâm.

-Ừ! Vậy mới phải đạo làm người.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx