Chương 39
“thì gọi máy con ko được, mẹ tới nhà trọ..nghe nói con bị xỉu.. còn ở lại trong phòng 2 đứa con trai nào đó nữa.” ack ack. +___+ thế mà tôi cứ nghĩ chuyện đó đã được bưng bít rồi chứ. xem ra thì khi tôi được đưa vào phòng Khải và Thắng, cả xóm trọ đã biết hết. “bên đó…có 1 người học Y Khoa.. nên họ đưa con sang để coi sóc cho dễ…” tôi vội vã giải thích 1 cách thật thà, nhưng có lẽ do mẹ lo cho tôi nhiều hơn là để tâm chuyện tôi ngủ lại phòng của 2 gã nọ.. ko la rầy gì mà chỉ lo sờ trán, sờ mặt, rồi nắm cánh tay, bàn tay tôi.. “mẹ biết…nhưng sao ko nghỉ 1 hôm hả con..?” “tại..bếp trưởng con gọi…” “ai gọi cũng mặc!” tôi chưa kịp nói hết câu, tiếng Thắng cùng với cái đầu thù lù của anh ta xuất hiện thì ra mẹ đã gặp Thắng ở nhà trọ…hèn gì.. “ko phải tôi đã nói sẽ giết người nào bắt Yên đi làm trong lúc bệnh hoạn sao?!” nơi chúng tôi, gồm mẹ, tôi, và Thắng đang đứng, là cái khoảng trống giữa cửa bếp với cửa ra sảnh nhà hàng.. người ta đi lại rất nhiều, có quản lý, có phụ trách bộ phận, và cả bếp trưởng của mấy bếp ở khu vực khác nữa.. vì vậy, tự nhiên cái anh chàng bộp chộp này nói câu có “giết chóc” trong đó, hầu hết họ đều đứng lại nhìn 3 người bọn tôi bằng cặp mắt hãi hùng. T________T tôi cười thật hiền lành với mọi người và kéo mẹ cùng Thắng đi ra sau bếp, ko thì chắc tôi bị tống ra đường cùng với 1 số tiền cho thôi việc.. hic hic. tuy nhiên, khi tôi lôi được 2 người này vô bếp, tôi mới biết tôi chỉ phạm thêm 1 sai lầm khủng khiếp khác. Thắng nhìn ngay ra ai là bếp trưởng, vì cái nón cao của Quân khác hẳn mọi người. ko suy nghĩ thêm giây nào, anh bạn cùng khu trọ của tôi đi nhanh tới chỗ sư huynh. “này, anh là bếp trưởng đúng ko?” “xin lỗi, nếu anh cần liên lạc với ai thì vui lòng ra khu vực reception..” oh……gã bếp trưởng phát xít của tôi… thực tế lúc này… là tuyệt đối.. lịch sự. O___o lịch sự đến tôi ko dám tin đó là anh ta nữa. sư huynh nói rất điềm tĩnh và còn chìa tay mời Thắng ra khu tiếp khách.. “tôi tìm anh đấy” Thắng đáp lại với giọng đầy tự tin, mẹ giật tay tôi, có lẽ mẹ thấy ko thoải mái.. tôi cũng vậy thôi. “vậy chúng ta sang kia 1 chút” bếp trưởng lau tay, gỡ nón và dặn dò anh Lý 1 ít việc, xong ra hiệu cho Thắng, tôi, mẹ tôi ra chỗ kho bếp, khu vực này khá vắng vì nó là nơi lưu trữ 1 số dụng cụ chuyên dùng. trước khi nói chuyện với Thắng, sư huynh khẽ cúi chào mẹ tôi, ko cung kính lắm, nhưng đó là 1 hành động lễ độ. còn Thắng, anh ta kéo mẹ tôi ra xa nói xì xầm gì đó, cứ như thân thiết với mẹ lắm vậy. O__O sau khoảng 2 phút nghe Thắng rủ rỉ rù rì gì đó, mẹ tôi quay ra nói với Quân.. “Yên nó bệnh, bếp trưởng cho nó nghỉ hôm nay nhé?!” tôi có định nghỉ đâu chứ.T__T “ok.. em vào thay đồ rồi về đi” “ơ… mẹ, con làm được mà…” “làm gì mà làm… mặt con xanh thế kia..” mẹ nhăn mặt và rồi kéo tôi đi, để lại 2 gã ấy trong kho, tôi cảm thấy hòan toàn bất an về những gì sẽ xảy ra sau đó.. dường như tôi sẽ là đề tài chính, ack ack. ……. tôi đón xe búyt cùng mẹ về nhà, nhưng ko vào theo, mẹ bước vào cửa rồi bỗng quay lại nói với tôi. “thằng Thắng…là bạn trai con hả?” “hả?? O__O” “nó biết lo cho con vậy là tốt.”
Chương 40
tôi quay phắt lại nhìn mẹ tròn mắt, bạn trai gì ở đây chứ? “cậu ta..là bạn trai con hồi nào trời?” “ko phải sao quan tâm xông xáo chuyện của con vậy?” “ah..thì.. ai biết.” -__- mẹ tôi cười tỏ vẻ thông thạo mọi ngóc ngách suy nghĩ của con gái, rồi đánh nhẹ vào vai tôi.. “đang còn làm giá chứ gì..mẹ biết mà..” “..ko..ko phải...” “hay đang chọn lựa? mà nếu chọn thì chọn người giống ba con ấy.” ack ack. xem mẹ kìa. khoe chồng thấy rõ luôn. ^_^ giống ba ư? có …giọng giống giọng ba thôi thì được ko? T____T …. vì nghỉ làm nên tôi về nhà trọ nằm ngủ tới hơn 5h chiều, lâu rồi ko được ngủ nhiều như thế. bỗng có người đập cửa phòng tôi. “Yên sao rồi? thấy khỏe hơn ko?” “đỡ rồi…ngủ 1 giấc thấy khỏe lắm!” “hả?? con gái mà ngủ ngày! chồng nào dám lấy..” “ai bắt anh lấy đâu..” trong lúc tôi nói, Thắng cúi thấp người quan sát vẻ mặt tôi, khiến tôi thấy ngượng..và phải kiếm chuyện hỏi để xua cái ko khí này đi.. “mà anh sang có chi hung?” Thắng ko đáp, cũng ko xô cửa vào phòng như mọi khi, chỉ đứng yên hỏi tôi 1 câu khác.. “điện thoại sửa chưa?” “chưa.” “đưa đây.” nghĩ Thắng chắc định đem sửa dùm, nên tôi quay vô lấy đưa cho anh ta.. Thắng tháo sim tôi ra rồi nhét nó vào máy của mình, còn cái điện thoại của tôi thì hắn cất lại trong túi. “Yên cầm xài tạm cái này của tôi..” “huh? còn anh thì sao?” “ko phải lo.. tôi còn 1 cái khác..hehe” nói xong Thắng tự khép cửa phòng lại, rồi lùi đi sau khi giơ tay chào tôi.. “ngủ tiếp đi, Nobiyen.” Nobiyen? 1 cái tên? hay tiếng…nước ngoài? tôi vội túm áo hắn.. “khoan, Nobiyen là gì???” “biết Nobita ngủ ngày ko?” trong tích tắc tôi suy nghĩ ra ý chọc phá của Thắng, anh ta đã vọt chạy đi mất tiêu..>__< đồ…con nít..-____- ……….. lẽ ra tôi đã hỏi Thắng về chuyện giữa anh ta và sư huynh buổi sáng, nhưng nói 1 hồi thì tôi lại quên béng đi.. cho nên đợi tối ăn cơm tắm rửa xong, tôi nhắn tin cho Thắng, hỏi thực ra 2 người họ đã nói cái gì.. vậy mà câu trả lời của Thắng .. lại trớt quớt. “muốn biết thì sáng hỏi gã ấy đi. ngủ ngon, Nobiyen” trời ơi. tôi tự dưng có 1 cái nickname kỳ cục dễ sợ. nhỏ Vân mà biết thế nào nó cũng khoái chí hùa theo cho coi. ặc ặc. “chị làm gì nhìn em lấm lét vậy?” “à…ko, em đang đọc gì kia?” “cuốn truyện chị vác bên đó về nè…còn hỏi nữa.” “ủa vậy hả?” tôi bò tới xem quyển sách mà Vân đọc ngấu nghiến suốt từ chiều tới giờ, cuốn “If you are here” tôi mượn của Thắng hôm qua. “bộ hay lắm sao mà em đọc say sưa vậy?” “hay áh. em thích nhân vật Jason trong truyện….” “kể chị nghe đi -__-“ “trời. chị phải đọc chứ… kể làm sao thấy hay…” nhìn quyển sách dày hơn 200 trang, tôi đã thấy oải, hic hic.. nào giờ tôi có đọc ba cái loại này đâu.. toàn coi sách nấu ăn ko à. T__T “thôi em đọc hết đi rồi kể chị. chị lười…tra từ điển lắm” tôi cười hì hì, Vân cũng cười theo. và nó tiếp tục cắm cúi vào quyển sách khi tôi bắt đầu ôm gối lim dim.. có lẽ hôm nào phải đọc thử mới được.
@by txiuqw4