Chương 41
thế rồi cái chuyện tôi thắc mắc muốn biết hôm ấy, phải mất 4 ngày mới hỏi được Quân vì anh ta đi công tác ở đâu tận Phú Quốc. bình thường thấy gã bếp trưởng của mình sao thấy ghét, khó ưa gì đâu, vậy mà 4 bữa nay làm việc với ông George, bếp trưởng ca tối một người nước ngoài nhã nhặn và điềm tĩnh.. tôi lại thấy…nhớ cái giọng phát xít của anh ta.T________T “hôm nay…bếp trưởng Quân về chưa chị?” tôi hỏi chị Trinh mà mặt cứ đơ đơ, quê quê thế nào, cũng may chị ko để ý thái độ kỳ quặc của tôi.. chỉ coi lịch rồi gật gù.. “nếu ko có gì trục trặc thì hôm nay cậu ấy về rồi.” ko hiểu sao nghe vậy tôi bỗng mừng trong bụng, ack ack. chả nhẽ tôi thích…làm việc với hắn vậy sao?! cái gã ấy thậm chí 4 ngày nay còn ko thèm hỏi thăm sức khỏe tôi, 1 cuộc gọi cũng ko có. <__< “tới sớm vậy?” tôi gần như té quỵ khi nghe tiếng của sư huynh, cái giọng cộc lốc ko đầu ko đuôi. chị Trinh hồ hởi tay bắt mặt mừng…….*__* “àh .. bếp trưởng.. mới nhắc cậu..hihi.. Yên nó đi làm sớm 2 bữa nay rồi áh.” mặc dù cố tỏ ra bình thản và tự hào vì mình đang được nói tốt, nhưng hình như tôi đang thấy run..và hồi hộp??! trong khi đó gã sư huynh chẳng nói gì mà đợi khi chị Trinh đi ra bếp, hắn mới khẽ hỏi tôi giọng thăm dò. “sao 2 bữa nay đi sớm?” “ack…đi trễ thì anh la, đi sớm thì anh thắc mắc.-__-” “àh há…làm với ông George mấy bữa tiến bộ hẳn.” “dĩ nhiên.. tốt hơn anh nhiều..” “vậy ai mới nhắc hỏi tôi?” mặt tôi tự dưng đỏ lựng như trái gấc chín, có cảm giác tôi như tên lính đang hào khí chiến đấu ngút trời, vừa xông ra trận bị đâm 1 nhát chết ngắt! anh ta đã nghe được , trời ơi, anh ta đã nghe câu tôi hỏi chị Trinh! chỉ có chui xuống…hầm rượu trốn thì may ra bớt xấu hổ. T__T tôi vội lỉnh đi trước khi để gã ấy phát hiện ra là tôi vì ngóng hắn mới đi làm sớm. “nè, em còn chưa cột dây tạp dề kìa!” ôi trời. TT___TT …… buổi chiều trước khi ra về, sư huynh ra hiệu bảo tôi chờ anh ta, chắc lại lên lớp gì nữa… cái vụ quên cột dây tạp dề hay vụ hồi trưa tôi chiên cá bị cháy? mà khi đó hắn cũng mắng tôi tơi bời rồi còn gì. #__# “có biết món ốc nướng lá bạc hà ko?” “ốc nướng lá bạc hà?..um..em chưa học..” “có thích món ốc ko?” “ốc hả? thích chứ.. giờ anh dạy em sao??” “vậy có thích vỏ ốc ko?” “ủa? vỏ ốc cũng ăn được nữa?” trong khi tôi đi từ dấu hỏi này tới dấu hỏi khác, gã bếp trưởng chìa bàn tay nãy giờ vẫn giấu sau lưng ra trên đó… là 1 chiếc vỏ ốc to màu nâu vàng, loại người ta bán đầy ở mấy khu du lịch biển. àh thì ra.. có kẻ muốn tặng quà cho tôi. hihihi. vậy mà rào đón theo cách buồn cười chịu ko nổi, “ốc nướng lá bạc hà” , rồi món ốc, rồi vỏ ốc.. ^___^ “cười gì mà cười >_<” “quà Phú Quốc của anh hả?” “mua dùm thằng nhóc bán dạo..sẵn cho em.” trời ạh. có ai tặng quà cho người ta mà nói cái giọng đó bao giờ chứ? máu tự ái của tôi lại sắp nổi lên.. “cái gì..? sẵn cho em?” “ờ..thì..tặng em. mà có lấy ko thì bảo?!” có vẻ cũng nhận ra bộ mặt đột ngột sẫm lại của tôi, sư huynh mới chịu nhượng bộ dù cũng bằng thái độ ko kém phần cao ngạo. tôi lấy. T___T ko phải vì cái vỏ ốc đó đẹp hay lạ, mà vì nó là món quà đến từ 1 kẻ chỉ thiếu cái tính tàn bạo là y chang Hitle. có ai nhận quà của Hitle chưa? ^o^ “em hết bệnh rồi chứ?” “ack.. đợi anh hỏi.. chắc em chết rồi.+__+” “tôi đi công tác, làm sao gặp mà hỏi.” “anh ko biết gọi điện hay nhắn tin chắc?” “em bảo máy hư thì gọi làm gì.” “sao ko thử..” tôi gân cổ định cãi tiếp nhưng rồi bỗng nhận ra, sao giống đang hỏi tội người…yêu vậy?!O___o
Chương 42
“thôi bỏ đi” tôi nói hạ giọng, rồi cho cái vỏ ốc vào túi đeo. chiều nay bầu trời ngả màu vàng rực , cái màu thật lạ.. lạ như những gì đang diễn ra trong tôi vậy. im lặng 1 hồi, tôi quay lưng đi chậm ra ngoài, và rồi sư huynh cũng đi theo tôi, song song bên cạnh. “người hôm đấy là mẹ em?” “uh…” tôi đáp kèm theo cái gật đầu, kể cũng ngộ, mới có vài tháng mà sư huynh gặp lần lượt cả ba, lẫn mẹ tôi.*_* mà nhắc tới hôm ấy mới nhớ. “àh bữa đó… anh với Thắng nói gì vậy?” “cậu ta bảo tôi hãy đối xử đàng hoàng với em.” “ặc..hắn tưởng mình là ai chứ..” câu ấy tôi buột miệng lẩm bẩm, nhưng do đi sát nên có lẽ Quân cũng nghe được. “ko phải bạn trai?” “trời ơi..sao ai cũng nghĩ vậy hết?” “tôi ko nghĩ...” “anh ko nghĩ sao anh lại hỏi như vậy?” “tôi hỏi để xác minh.. mà sao hôm nay em cứ hoạnh họe tôi hoài vậy?” sư huynh hơi ngửa đầu, cau mày lại, ừ.. hôm nay tôi ….giống bị ai nhập vậy.. ko nói thêm nữa, vì chắc thế nào cũng tới lúc sức chịu đựng của gã bếp trưởng vượt quá mức cho phép.. xe búyt tới trạm. cửa xe xịch mở ra.. tôi đưa tay chào, rồi bước về hướng cửa xe. chợt anh ta nắm cổ tay tôi. “??” “hay là…” “sao?” “…………..” sư huynh Quân cứ giữ tay tôi mà chẳng chịu nói là anh ta đang muốn gì nữa.. “có lên thì lên mau đi chứ!” chị sóat vé xe kêu lên bực bội, tôi đành phải rút tay mình ra.. “hay để tôi chở em về?” ………. ko giống Khải khi chở tôi, sư huynh thỉnh thoảng vài phút lại quay ra sau nói 1 câu gì đó, tôi cũng ừ hử, rồi thôi. giống như chỉ là hắn muốn kiểm tra xem tôi có còn ngồi ở đó hay ko thôi. tôi cũng ko suy nghĩ vắt óc để gợi chuyện như đã cố với Khải, mà ngồi nhìn… sư huynh từ phía sau. một cái cổ hơi cao, tóc hớt gọn đằng gáy, và 1 bờ vai rộng.. nếu ai đó có thể tựa vào, hẳn là cực kỳ bình yên và dễ chịu.. “ủa, em ko xuống được sao?” “huh? àh..tới rồi hả.. em xuống đây.T__T” hơi khó khăn để xoay trở với cái xe quỉ quái ấy, nhưng ko phải vì vậy mà tôi vẫn ngồi lì trên xe dù đã đến nhà trọ. mà là do..tôi đang mơ màng ngắm đôi vai..ặc ặc.. cũng may mà gã ko hề biết lý do đó, hihi.. “Này!” nghe tiếng kêu, tôi ngẩng đầu ngó quanh và nhận ra Thắng, đang ngồi ở bậc thềm gần chỗ căn tin nhà trọ.. hôm nay họ đóng cửa sớm thì phải. Thắng mặc bộ đồ sơ mi nhưng áo tháo ngoài quần, cái túi đựng vợt để kế bên.. mồ hôi đẫm ướt trên trán và dưới cằm nữa. “mới đi làm về? hay đi chơi banh về?” “đừng yêu người khác sớm quá.” “huh? O___O” tôi chưa ăn gì mà cậu ấy làm tôi súyt ọc hết mọi thứ trong bụng, sao lại có câu nói kỳ quặc đến thế? “nếu đang sắp yêu thì… dừng lại đi..coi như tôi xin Yên..” “trời ạh..anh nói linh tinh gì vậy, Thắng?” “..tôi ko nghĩ mình có thể bắt đầu lại để yêu 1 người khác.” “sao lại ko? mà tôi có đang yêu hay sắp yêu ai đâu chứ?” Thắng kéo giật tôi ngồi xuống, trên cùng bậc thềm. “tôi đọc thấy niềm hạnh phúc trên mặt Yên.. khi vừa đi vừa tủm tỉm cười 1 mình..” “..sao..? tôi…tôi như vậy thiệt hả??” “hẳn là vừa xuống khỏi xe người đó…” tôi há miệng và lỗ tai hình như đỏ bừng, chả lẽ…tôi yêu cái gã đã chở tôi về? KHÔNG THỂ NÀO
@by txiuqw4