Tôi đứng lặng há miệng chẳng ra tiếng, bực tức không thể tả được “sếp” chuyên môn giao phó cho tôi những công tác thật nguy hiểm. còn mình thì cứ dành lấy những việc nhẹ nhàng, ngon như ăn phở. Chẳng hiểu có việc gì cần mà phải lên Biên Hoà. Cái thành phố xanh ngát bóng dừa, không khí nhẹ vương toàn mùi dạ hương thần tiên ấy? Hay Trí chỉ tạo sự ra đi để loè tôi đặng lên trên đó hóng mát, xả hơi?
Đột nhiên tôi lại cảm thấy ngay rằng “sếp” có một vài điều gì đó giấu nhẹm không cho tôi biết. Hừ! bắt người ta xung phong làm những việc nguy hiểm rồi có cái gì hay ho thú vị thì gạt người ta ra rìa. Ức quá…! Nhưng tôi tự an ủi rằng “sếp” vẫn thường có thái độ như vậy mỗi khi anh gần đi tới đích, sắp sửa tìm ra đáp số của một bài toán khó… tôi rời bỏ đường Lục tỉnh rẽ vào con lộ đất đỏ vùng Phú Định. À, lại con đường bị tên ném đá phục kích hôm trước. Lần này thì đừng hòng! Cắm đầu chăm chú đạp xe leo lên dốc, đôi mắt tôi không ngớt liếc loang loáng hai bên đường, soi mói từng bụi cây, đám cỏ, đề phòng một cuộc đột kích bất ngờ. Còn chừng một trăm thước nữa tới cổng biệt thự, tôi xuống xe dắt vào lề đường, giấu kín trong một đám cỏ cao rậm. Rồi cứ men theo bờ cỏ, nhẹ chân bước, rón rén tiến lại gần ngôi nhà cổ kính. Nhìn thấy người khác mà người khác không nhìn thấy mình là một chiến thuật căn bản, nhân viên hãng CT2 phải thuộc nằm lòng…
Ẩn mỉnh sau một gốc cây sung cổ thụ, tôi liếc nhanh mắt vào bên trong khuôn viên biệt thự Lan Anh…
Nhân vật trông thấy khiến tôi suýt buộc miệng la lên một tiếng lớn: Du Đả!
Đích thị là tên bị xe đụng bữa nọ! Trông hắn rõ ràng là chẳng bị thương hay đau đớn một chút nào. Không biết tên này lách vào khuôn viên bằng cách nào trong khi cửa lớn vẫn đóng. Hắn từ phía sau nhà xe xuất hiện và nhẹ chân chạy vun vút lên cầu thang dẫn tới căn nhà nhỏ của tên tài xế mới. Cửa mở, hắn lọt vào, quài tay khép cánh cửa rất lẹ. Tôi lựa một chỗ thật êm, khuất vào hõm cây, bình tĩnh ngồi chờ. Tia mắt bắt dính vào khuôn cửa đóng của căn nhà tài xế…
Có tới mười phút sau, Du Đả xuất hiện, theo sau là Kha Bỉ. Hai tên lao vun vút xuống cầu thang, chạy nhanh vào nhà để xe, cửa đã mở sẵn từ bao giờ. Tôi trông thấy rõ ràng chiếc xe Rolls Royce bóng loáng và hai tên Ả Rập đứng sát bên nhau. Chúng đang mải miết bàn soạn gì đó thì phải. Cách xa quá, tôi chịu không nghe được một tiếng gì. Đột nhiên Du Đả gật mạnh đầu một cái rồi cả hai bước ra ngoài. Tụi họ tiến về phía sau ngôi nhà lớn rồi xăm xăm bước tới một khu nhà tròn, kiểu nhà ngồi hóng mát. Tôi và Trí đã thấy từ trước địa điểm này. Chờ cho hai người đi khuất, tôi lập tức rời hốc cây, chui qua rào kẽm gai lọt vào, nhẩy hai buớc như khi đá banh mang được quả bóng da đến trước cửa thành đối phương, sắp sửa sút một cú như súng trái phá. Tới chân cầu thang, tôi nhẩy bực còn nhanh gấp mấy lần tên Du Đả hồi nẫy, đưa tay xoay quả đấm cửa… Trời Phật phò hộ! May quá cánh cửa không khoá. Tôi lọt vào trong nhà tên tài xế mới, loáng tia mắt quét trọn một vòng.
Trên mặt chiếc bàn con, một cái bàn chải tóc nằm tênh hênh. Bốn sợi tóc hung hung đỏ nằm trong kẽ răng bàn chải. Không đủ một lọn tóc như “sếp” đã chỉ thị. Nhưng … còn hơn không. Hai ngón tay tôi rút nhanh bốn sợi tóc quý hoá đó, lượm một miếng giấy con gói lại rồi cẩn thận nhét ngay vào túi quần sau.
Niềm hân hoan thật sự không bút nào tả xiết. Tôi cứ lo ngay ngáy là sứ mạng không thể nào thực hiện nổi. Thế mà …! “Mít-sông anh - pốp-síp” Ha! Ha!
Quay mình tiến ra phía cửa. Đúng lúc đó có tiếng người nói chuyện: Du Đả và Kha Bỉ đang quay về. Gần lắm rồi, tôi không thể nào ra kịp mà không bị hai tên đó bắt gặp. Đưa đôi mắt ngơ ngác tôi tìm chổ ẩn nấp. Trời ơi! Nguy quá! Nếu hai tên lại mò lên và vớ được tôi thì chết. Tim đập thình thịch, đột nhiên tôi thở được một hơi dài khi nghe tiếng chân hai tên Ả Rập tiến thẳng vào nhà để xe. Nhưng hy vọng mới loé lên đã tắt ngóm ngay. Tiếng nói chuyện của hai tên từ phía dưới đưa lên nghe vang vang khiến tôi biết chắc rằng tụi họ đứng ngay trước cửa nhà xe. Như thế, nếu nhô ra chạy xuống cầu thang thế nào cũng bị bắt gặp. Chúng nói chuyện gì với nhau, toàn bằng tiếng Ả Rập nghe chỉ rõ những âm thanh “a rả, a rả, a rỉ”… rất quái dị. Nhưng qua những câu nói chí choé tôi bắt chợt được hai ba tiếng Việt Nam rõ ràng: “Núi ông Voi! Núi ông Voi!” Á, á! Núi ông Voi là một trái núi thấp ở quá Phú lâm, cách Phú Định chừng năm sáu cây số, chỗ đó là một hầm khai thác đá, lâu ngày không người trông coi, đã trở thành hoang phế. Đột nhiên tôi nghe tên Kha Bỉ la lên bằng tiếng Việt:
- Thôi được! Để tao đi lùng “nó” cho! Mày chỉ được cái bộ lười! Để tao lên, chờ đây nghe!
Chẳng hiểu Kha Bỉ dùng cái đại danh từ ngôi số ba số ít “nó” đây là có ý chỉ đồ vật con vật hay con… người. Chỉ biết là cái chữ “nó” ấy đã khiến tim tôi như thót lại, tóc trên đầu như biết cựa quậy, dựng đứng cả lên, trong lòng chỉ còn le lói một tia hy vọng yếu ớt: chữ “nó” đây không phải là để ám chỉ tôi!
Bước chân nặng chịch của tên Kha Bỉ đã thình thịch đặt trên cầu thang. Nguy rồi! Tôi nằm soài ra sàn nhà, lăn nhanh vào gầm chiếc giường sắt có trải tấm “drap” trắng rộng phủ gần chấm đất.
Đột nhiên có tiếng người gọi to:
- Ê, ông bạn!
Buớc chân dừng lại. Tên Ả Rập mới leo tới nửa cầu thang. Tôi vui mừng hết sức khi nhận ra tiếng gọi của bác Phối. Bác tài xế thân mến của tụi tôi.
- Bà chủ đang tìm anh đó, mau lên!
Tiếng Kha Bỉ nghe bực bội ra mặt:
- Vâng! Vâng! Tôi xuống đây!
Chờ cho tiếng bước chân xuống hết cầu thang, đi xa dần, tôi mới chạy lao xuống, không gây tiếng động, chạy vút ra đầu hồi để xe, nép mình vào góc tường có lùm cây dại mọc chìa ra che kín. Để tay lên ngực cố chờ cho tim bớt đập mạnh rồi men lại phía cửa sổ nhòm vào trong nhà xe.
Kha Bỉ đã trở xuống từ lúc nào và tên Du Đả thì đang im lặng đứng chờ bạn bên chiếc xe. Lại một tràng “a rả, a rả” nổ như bắp rang. Tôi không hiểu được tiếng nào. Nhưng nghe âm thanh vội vã và điệu bộ giơ chân múa tay của Kha Bỉ, tôi biết được ngay là bà chủ sắp sửa cần đến xe. Và một ngón tay tên tài xế mới giơ ra trước mặt bạn cho tôi hay là chừng một tiếng đồng hồ nữa là phải sẵn sàng có xe cho bà đi.
Hai tên vột vã bước vào trong chiếc Rolls Royce, Kha Bỉ mở máy. Chiếc xe lộng lẫy lướt êm ra khỏi nhà để xe, nhẹ bon tiến về phía cổng lớn.
Tôi tung chân chạy vòng quanh “ga-ra” gặp ngay bác Phối đang ngơ ngác đưa mắt ngó theo đứa con cưng của mình đang đi với người khác.
Tôi la lên bảo bác:
- Mau lên! Bác Phối! Đuổi theo tụi nó gấp!
Không một giây trù trừ, bác Phối quơ nhanh cái xe đạp, tay lái như tay lái xe ba gác, của bà chủ, rồi bác lao xuống dốc nhanh hết sức khiến cả người lẫn xe loạng choạng như người say rượu.
Ra tới đường Lục Tỉnh hướng về Phú Lâm bác Phối thở hổn hển quay mặt ngó tôi:
- Chú phải cho anh biết là tụi mình đi đâu và để làm cái gì đây chứ?
- Để làm gì, chưa biết, nhưng đi thì … đi tới chỗ này.
Hai anh em lại cắm đầu đạp đều đều có tới hơn ba cây số nữa, rồi tôi quẹo về tay trái. Hai chiếc xe đạp lại nhảy chồm chồm trên con lộ đất chưa đầy ba thước chiều ngang, đầy ổ gà, bụi cát mịt mù. Bác Phối chăm chú nhìn mặt đường không còn dịp hỏi han gì nữa. tôi nghĩ thầm: “Hai tên Ả- Rập bàn soạn với nhau. Trong câu chuyện, xen lẫn vào những tiếng “Núi ông Voi, núi ông Voi”, giờ đây lại lén lút vội vã lái chiếc xe Rolls Royce ra đi. Đi đâu về hướng đó? Nếu không là tới Núi Voi? Đi Mỹ Tho không thể là chuyện thực hiện được. Tôi vẫn nhớ rõ là bà Huỳnh Lan Anh ra lệnh một tiếng đồng hồ nữa là phải có xe cho bà đi. Hai tên Ca-sa-bỉ-ba lái chiếc Rolls Royce tới Núi Voi để làm gì? … Chỉ có cách theo đến tận nơi mới biết được.
Núi ông Voi kia rồi, còn cách chừng ba, bốn trăm thước nữa. Bác Phối và tôi xuống xe, dúi sâu vào đám cỏ cao rậm rồi quay ra cuốc bộ, đi lần tới. Mỏ đá rộng lắm, trông như một cái lũng lớn ăn sâu mãi vào sườn núi Voi. Hai bên thành đứng thẳng như hai bức tường vĩ đại. Cạnh thứ ba sấn vào sườn núi; phía trên một ghềnh đá lớn nhô ra như một cái mái hiên thiên tạo. Đến gần cửa hầm đá, bác Phối và tôi dè dặt bước chân tiến tới. Tôi giật thót mình khi thấy chiếc Rolls Royce ngoan ngoãn nằm im dưới mái hiên đá. Đi ngoài xa hay ở trên sườn núi,nếu vô tình, không thể trông thấy chiếc xe đẹp nhất nước Việt Nam ấy được. Giơ tay ra hiệu cho bác Phối, hai anh em men dần theo sườn núi thoai thoải. Năm phút sau, cả hai đã đứng ngay trên nóc “mái hiên”. Tôi ghé tai bảo bác Phối ngồi nép xuống, riêng tôi, nằm soài ra rồi bò tiến dần ra mép ghềnh đá.
Bác Phối thì thào:
- Thấy tụi nó làm gì dưới ấy không, chú Chiêm.
Tôi rướn dài cổ nhòm xuống:
- Bác Phối! Tôi chỉ trông thấy cái đỉnh đầu của tên Kha Bỉ thôi. A, hình như nó đang mở thùng xe.
Tôi thấy tên tài xế mới đi lên phía mũi xe, tay hắn cầm một cái hộp gì xinh xinh màu đen.
Tôi ghé vào tai bác Phối:
- Cái hộp ở tay Kha Bỉ to bằng gói thuốc lá, mặt có chữ số, có kim chỉ như mặt đồng hồ đó bác Phối.
Hai tên Ả Rập mở cửa bước vào trong xe. Không nghe tiếng chúng nói gì nữa. Nhìn xuống chỉ còn thấy nóc mui xe. Không biết tụi họ lúi húi trong đó làm gì, tìm cái gì và tìm ở chỗ nào trong cái xe đẹp đó. Dồn sức vào hai cánh tay, tôi truờn người về phía sau, hạ thấp giọng:
- Tôi định thế này! Bác Phối! Nhưng cần bác giúp một tay thì mới được!
- Được, anh sẵn sàng, chú cứ yên trí đi!
Giờ đây ngồi hồi tưởng lại, tôi vẫn giật mình thon thót tự nhủ: “Hôm ấy thật tình mình liều quá sức là liều!”. Nhưng bữa đó, tôi nghiến răng cương quyết thực hành ý định:
- Bác Phối! Tôi muốn dòm vào trong xe xem hai tên Ả Rập đang làm gì!
Bác Phối ngơ ngác:
- Nhưng làm thế nào chứ, chú em?
Tôi đưa tia nhìn ước lượng chiều dài hai cánh tay bác tài xế. À! Hai cánh tay bác cộng với chiều cao thân mình tôi, có lẽ… được đấy!
Và tôi giải thích, giọng nói nhẹ như hơi gió nhưng thật rõ ràng lọt vào tai bác Phối, những nét chính trong việc trinh sát địch.
Thế là mấy phút sau, cái thân xác chưa đầy 35kg của tôi đã, đầu xuống đất, treo tòong teng. Hai cổ chân được hai bàn tay mạnh của bác Phối nắm giữ thật chắc, trong khi hai bàn tay tôi chống nhẹ lên nóc mui chiếc xe Rolls Royce. Trong tình trạng “trồng cây chuối” nghẹt thở như thế tôi vẫn đủ bình tĩnh liên tưởng đến một mục trình diễn hát xiệc rất khôi hài do CT3 đóng vai chính.
Hai cánh tay tôi nhẹ cong lại. Cử động đó báo cho bác tài xế biết là phải thả “cần trục” thấp xuống nữa. Quả nhiên, đầu được thòng xuống có tới năm phân nữa, tôi nhẹ nhàng di chuyển hai bàn tay, nhích dần tới ô kính phía hậu xe. Tầm mắt đụng đường viền phía trên cửa kính. Cần cổ cố kéo dài thêm. Bác Phối biết ý, thả thấp tay thên được chừng ba, bốn phân phụ trội. Bất giác tôi thầm khấn cho bác tài ở một vị thế đừng chới với lắm, nếu không, bác lộn cổ xuống theo tôi thì nguy cho cả hai không biết chừng nào.
Tôi trông thấy rõ ràng hai tên Ả Rập ở trong xe. Thiệt may, chúng đều xây lưng lại với tôi. Tên Kha Bỉ cầm nơi tay một cái hộp đen, đang từ từ đưa đầu hộp rà rà theo lưng hàng ghế ngồi đàng trước, tên Du Đả thì quỳ hẳn xuống ghé sát tai vào chiếc hộp nghe ngóng.
Quái! Chúng đang làm cái gì vậy? Và cái hộp đen xinh xinh đó là hộp gì chứ? Chịu, không hiểu được.
Tôi đang giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn không nháy qua ô kính thì đột nhiên khuôn mặt “bánh trung thu” của Du Đả chợt ngẩng lên, bắt gặp tia mắt tôi. Trong hai người, hắn và tôi, chẳng hiểu ai là người bị hoảng hồn hơn ai. Tôi linh cảm có lẽ là Du Đả, vì, đang lúi húi làm một việc gì bí mật, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt nhìn mình không chớp … mà nhất là đôi mắt ấy lại lộn ngược nữa thì thật là thế gian này chắc chỉ có Du Đả là người duy nhất bị một vố “sợ” như thế.
Quả nhiên, y rú lên:
- A hả! A hả! A hả! A…
Đồng thời tôi cũng gọi bác Phối thất thanh:
- Kéo tôi lên! Kéo tôi lên! Mau! Bác Phối!
Cơ khổ! Bác tài quýnh lên, kéo chẳng thấy đâu, lại thấy bác rời hai tay ra khiến cả thân hình tôi lăn chiêng xuống như một khúc cây bị đốn ngã, lọt vào khe giữa hông xe và vách tuờng đá. Chưa kịp lấy lại hơi thở, chợt nghe tiếng cửa xe mở “xoạch”, tôi đã vội nhổm người ngồi lên nắp thùng xe phía sau, chỗ vịn hai tay lúc trước. loáng nhanh mắt chợt thấy chùm chìa khoá “công tắc” xe cắm nơi ổ nắp thùng, tôi quơ vội cho vào túi quần.
Hai tên Ả Rập đang lừ đừ tiến lại mỗi tên một bên xe. Hết lối chạy. Bất giác ngẩng đầu: bác Phối đang cúi nhòm xuống, trên khuôn mặt tái xanh của bác, tôi chỉ kịp thấy hai con mắt trợn tròn… to như hai quả bóng ping pong.
Hai tên Ca-sa-bỉ-ba cùng hộc lên một tiếng như beo gầm. Chúng lao người tới chụp nhanh như chớp xẹt. Phản ứng tự nhiên, thay vì nhẩy xuống đất thì chắc chắn sẽ dính vào hai gọng kìm tôi trườn người ngược lên thùng xe rồi tụt nhanh xuống một bên hông. Hai tên Ả Rập lỡ trớn, lao bổ vào nhau, ngã bổ chửng, thét lên như tràng súng liên thanh: a rả! a rả! a rả! rả … rả! Lợi dụng mấy giây tích tắc quý báu đó, trong lúc hai tên chân tay còn vướng khoặc vào nhau, tôi lao đầu chạy như bay ra phía cửa hầm đá. Phía sau đã nghe tiếng chân đuổi theo thình thịch. Nghiến răng hết sức tăng tốc độ nhưng khoảng cách vẫn thu ngắn thấy rõ.
Trời phật phò hộ tôi! Tên Kha Bỉ bỗng vấp chân vào một cục đá ngầm ở mặt đất, ngã sóng soài, Du Đả chạy sát nút, mất đà ngã chồm lên đồng bọn, lại một hồi “a rả rả, a rả ra” vang lên như sấm nổ. Tôi cũng không còn đủ can đảm dừng lại để quan sát về vụ tai nạn lưu thông “thiệt hại vật chất” này xem ra sao nữa. Và, nếu nhớ không lầm, có lẽ từ bé đến giờ, chưa lần nào tôi nhẩy phóc lên xe đạp lao vút đi nhanh như lần đó. Được một quãng khá khá, quay đầu lại, đã thấy bác Phối gầm đầu, cúi rạp người trên chiếc xe “ghi đông” “xe ba gác”, hai chân đạp như tay cua-rơ về nhất đang lao tới đích. Tâm trí bình tĩnh hẳn lại, tôi nhớ ra chùm chìa khoá xe Rolls Royce hiện còn nằm ngoan ngoãn trong túi quần. Thú quá, tôi cười bật lên ha hả. Vừa sắp tới, bác Phối thấy tôi cười “kỳ” như vậy, trợn đôi mắt ngạc nhiên. Thở ồ ồ như ống bể lò rèn, bác vẫn còn đủ hơi hỏi tôi:
- Quái thật! Tình thế gay cấn đến nước này, anh không hiểu sao chú em lại còn cười được chứ!
Tôi liền giơ ra trước mắt bác chùm chìa khoá:
- Cái này này bác Phối! Hai thằng “a rả” đó hết đường chạy chiếc Rolls Royce được nữa. Thắng lợi như thế không đáng cười chút sao?
Bác tài xế chợt cau cặp chân mày:
- Không được rồi em ơi… Phải đưa trả lại cho tụi nó! Phải đưa trả lại cho tụi nó ngay đi.
Tôi hét lên:
- Ý! Quay lại đem chìa khoá trả cho chúng nó?
Đầu bác Phối gật gù, giọng nói nghiêm trọng:
- Đúng vậy đó, chú Chiêm! Bà chủ cần đi! Ngót một giờ nữa là phải có xe cho bà.
@by txiuqw4