Trí cất tiếng hỏi:
- Thế rồi! Chiêm nghe lời bác Phối cầm xâu chìa khoá quay lại trả cho tụi kia?
- Ý! Tôi ấy hả? Còn lâu! Có các vàng tôi cũng chẳng dám quay lại hần đá nữa!
- Vậy thì bác Phối…
- Đúng vậy! Bác Phối đã trở lại đưa trả cho tụi “a rả” xâu chìa khoá xe. Vì, cứ cái gì dính dáng đến bà chủ là y như bác Phối sẽ chu đáo cẩn thận lắm.
Một lúc sau, Trí cất tiếng hỏi:
- Nhưng mình hy vọng rằng vụ “giồng cây chuối” nghẹt thở này vẫn không khiến cho Chiêm quên được công tác mình đã giao phó.
Tôi giật thót mình, nghĩ thầm thật nhanh:
- Thôi nguy rồi! Chỉ sợ trong lúc cùng bác Phối làm trò hát xiệc để rình mò hai tay Ả Rập, lộn giốc ngược túi, lỡ cái gói giấy đã tuột ra rơi khỏi túi quần.
Đưa nhanh tay sờ, tiếng giấy sột soạt ở túi quần sau khiế tôi vững bụng. Rút gói, mở ra: bốn sợi tóc hung của Kha Bỉ vẫn nằm ngoan trong đó.
Trí cầm gọn mấy sợi tóc đưa lên gần mắt:
- Tuyệt quá CT3! Tuyệt quá! Thành thực ngợi khen CT3, nghe!
Tôi khoái quá:
- Cám ơn “sếp”! – Tôi vui sướng thật tình- vì lẽ xưa này Trí vốn rất hà tiện lời khen như người ta hà tiện tiêu tiền mới vậy. Và tôi vẫn thắc mắc chẳng hiểu mấy sợi tóc đó thì ăn nhậu gì đến cái vụ “A rập, a rỉ, a rả” này.
Trí giải thích:
- Chiêm cứ nhớ rằng hiện giờ chúng ta có hai điều bí mật cần phải khám phá cho ra. Thứ nhất: Vụ tai nạn đụng xe giả tạo đã khiến bác Phối bị treo bằng lái xe. Thứ nhì: báu vật mà tụi Kha Bỉ và Du Đả lục lọi bới tìm trong cái xe hơi đẹp Rolls Royce của bà Huỳnh Lan Anh.
- Theo ý anh thì tụi nó tìm kiếm cái gì trong đó?
- Tôi đã đoán ra được lờ mờ. Để còn phải thử lại bài tính cho thật chắc đã. Dù sao thì tôi cũng đã tin rằng giả thuyết của tôi thế nào cũng đúng. Vì thế mình đã phải lặn lội lên tận Biên Hoà…để tìm tài liệu … chớ không phải lên để hóng mát xả hơi đâu nghe, Chiêm!
Rồi anh cau cau vầng trán rộng:
- Tuy nhiên có một điểm khiến tôi hơi băn khoăn một chút. Khi Hoàng Tử Hà Lam kể cho tụi mình nghe về lễ đăng quang đó, ông đã lờ đi không nói đến một đoạn quan trọng nhất trong cuộc lễ. Có thể là ông quên chăng. Nhưng theo tôi nghĩ thì ông không nói đến cái mục quan trọng đó vì chính ông, ông cũng không biết nốt.
- Vậy ra, lên Biên Hoà, anh đã tìm ra được nhiều điều quan trọng lắm?
- Đúng vậy đó Chiêm! Tuyệt lắm! Thư viện tại Biên Hoà có lưu trữ một số báo chí ngoại quốc lâu đời có tới gần một thế kỷ, trong số có một xấp báo Luân Đôn thời sự. Tôi đã nhờ ông Tổng Thư Ký Thư Viện giảng cho mấy mục nói về Ca-sa-bỉ-ba quốc thật hay, thật thú vị và quan trọng lắm. Và bây giờ mình muốn hỏi bác Phối hoặc Hoàng Tử Hà Lam về vụ chiếc xe hơi Rolls Royce này. Chiều nay tụi mình tới tìm bác Phối nghe Chiêm!
Tôi khoái quá:
- Ừ, đi chứ! - Quả tình tôi cũng nóng lòng muốn biết xem bác Phối khi đem trả lại chìa khoá có bị tui kia làm rắc rối gì không.
Ngay lúc đó, bỗng có tiếng ông Bích Tâm nói vang vang qua ống nội đàm, phương tiện thông tin tiện lợi này cũng lại do “sếp” tôi hì hục làm gần một tuần mới xong, hiện đặt ngay trên bàn anh, trong phòng thí nghiệm.
Giáo sư Bích Tâm cho biết hiện thời Hoàng Tử Hà Lam đang ở văn phòng ông. Ông sắp sửa đưa Hà Lam trở lại biệt thự Huỳnh Lan Anh và hỏi chúng tôi có muốn đi cùng cho vui không. Hai anh em vui mừng không để ông phải hỏi tới lần thứ hai đã vội vã xin được cùng đi ngay.
Ngồi trong xe, tôi không có dịp nào để hỏi Trí nữa. Nhiều điều nóng lòng muốn biết cứ nhẩy loạn xạ trong đầu óc mà không thể mở miệng nói ra vì có sự hiện diện của giáo sư Bích Tâm, ba Trí, và Hoàng Tử Hà Lam. Liếc nhìn Trí, tôi nhận thấy anh cũng nóng muốn cho tôi biết điều quan trọng đã khám phá ra được ở Biên Hoà. Trong đầu, tôi thầm đoán: chắc chỉ là cái báu vật bí mật mà Kha Bỉ và Du Đả đang sục sạo đi tìm.
Và tôi cho rằng cái báu vật đó hình dáng giống cái bình cắm bông! À! Hay là chiếc ly báu bằng bạch kim đựng thứ nước Đồng Sinh cần dùng trong ngày lễ đăng quang của vị vua Ca-sa-bỉ-ba quốc? Vô lý! Chiếc ly báu đó, đồ quốc bảo, sao lại có thể lọt ra được thì lọt bằng cách nào chứ?... Nhìn vẻ mặt Trí, tôi có cảm giác là anh đã biết được điều bí mật đó rồi.
Xe vừa rẽ vào sân trong khuôn viên biệt thự, Trí và tôi đã trông thấy bác Phối, một tay đặt ngang ngực, một bàn tay chống cằm, lưng dựa vào thành chiếc xe Rolls Royce bóng loáng, đưa mắt nhìn đăm đăm một điểm nào đó trong khoảng không trước mặt. Nét mặt bác tài hiền lành còn hằn in rõ rệt vẻ kinh hoàng vì chuyến mạo hiểm hôm qua tại hầm đá nhưng không thấy bác bị thương tích hay rách quần lấm áo gì, tôi cảm thấy yên trí vô cùng.
Giáo sư Bích Tâm, vội vã đi vào trong nhà nói chuyện với bà Lan Anh. Thái Tử Hà Lam, tuổi cỡ tụi tôi, hoặc có hơn, chắc cũng chỉ hơn hai hay ba là cùng, còn ham vui, đứng lại cùng Trí và tôi, bên cạnh bác Phối. Tiếng Trí:
- Này bác Phối à! Bác có biết gì về chuyện cái xe Rolls Royce này không, hả bác Phối?
- Biết chứ chú Trí! Tôi không biết thì còn ai biết nữa! Đây là kiểu cuối cùng của loạt … “con ma ánh bạc” đấy!
Trí trợn tròn mắt:
- Cái gì? Con ma ánh bạc?
Bác tài giải thích:
- Đúng! Đó là tên các kỹ sư chế tạo đã đặt ra cho nó đấy. Loại cuối cùng hiệu xe Rolls Royce này được chế tạo từ năm 1952 kia. Riêng chiếc của bà chủ đây thì đã được chế tạo dặc biệt theo ý muốn riêng của Đức Vua Hà Kim nhân đức, phụ vương Thái Tử Hà Lam đấy, hồi chưa hạ sanh Thái Tử kia mà. Ngài có nhớ được chút gì về chiếc xe này không, thưa Thái Tử?
- Cũng không nhớ được nhiều lắm đâu. À, tôi chỉ biết rằng ngày xưa, hồi còn phụ vương, chiếc xe Rolls này còn có một tấm bửng phía trên thùng sau. Tấm bửng đó đành cho toán sĩ quan hộ vệ vua cha. Họ phải ngồi riêng, chớ không được ngồi trong xe của đức Vua. Nghi lễ triều đình Ca-sa quốc đã định rõ như vậy…
- Giờ đây, chắc đã thay đổi hết cả rồi!
Trí óc giàu tưởng tượng của tôi máy động và tôi hình dung ngay được một chiếc xe Rolls Royce màu cà phê sữa nhạt, viền xe, vành bánh, đường cong bằng bạc quý sáng lấp lánh, chạy như bay qua bãi sa mạc rộng mênh mông. Và bốn dũng sĩ hộ giá vua, ngồi nghiêm túc ở bửng phía sau, bốn bộ “djellabah” áo choàng dài rộng thùng thình đặc biệt của dân Ả Rập, tung bay tơi bời theo gió lộng. Ối chà! Con ma ánh bạc, con ma ánh bạc… Tia mắt tự động quay nhìn chiếc Rolls Royce, lòng riêng tôi lại tăng thêm phần kính nể cái xe hơi lịch sử này.
Trí lại hỏi:
- Thế “con ma ánh bạc” này về tay bà Huỳnh Lan Anh đã lâu chưa bác Phối?
- Không! Không lâu lắm đâu, mới khoảng năm sáu tháng thôi hà! Ngay sau khi đức vua Hà Kim băng hà, các vị trung thần tuân hành lời di ngôn của ngài đã trao chiếc xe quý cho bà, kèm theo bức thư dài do đích tay vị minh quân thủ bút. Ở trong đó có một câu như sau:”Đây là món quà cuối cùng của một người bạn để tỏ lòng biết ơn một người bạn đã hết lòng làm cho nước mình được giàu dân mình được thịnh”.
Thái tử Hà Lam:
- Ngày bà Huỳnh Lan Anh lãnh chiếc xe này tôi còn nhớ rõ lắm. Bà cứ thấy cái xe thì lại nhớ tiếc đến vua cha. Rồi bà cho đem qua Anh quốc thăm tôi, đón tôi đi chơi khắp nơi tại kinh thành Luân Đôn. Bà thuờng nói: “Cứ nhìn thấy tôi là đỡ thương, đỡ nhớ phụ vuơng”. Và bà yêu quý nó không muốn rời xa một bước nào. Khi trở lại Việt Nam, bà cũng đem theo về, mặc dầu tiền cước phí tốn hao ghê gớm.
Bác tài Phối thắc mắc hỏi Trí:
- Nhưng tại sao chú Trí lại cứ hỏi han kỹ quá về chiếc xe Rolls Royce này như vậy chứ?
Trí, tia mắt đăm chiêu, cất tiếng ai nấy đều nghe rõ mà như thể tự nói với mình:
- Nhất định trong chiếc xe quý này có giấu một báu vật gì quan trọng lắm, một báu vật nó định đoạt cả cuộc đời của Thái Tử Hà Lam.
Chẳng ai bảo ai, ba người chúng tôi đều “a” lên một tiếng, chưa kịp nói gì thì Trí đã tiếp:
- Mà theo tôi thì báu vật đó có hình dáng như một chiếc bình xinh xinh để cắm bông. Và tôi dám nói rằng báu vật đó chỉ giấu kỹ nội trong chiếc xe Rolls Royce này mà thôi.
Tôi giật mình chợt nhớ ra hành động kỳ lạ của hai tên Ả Rập tại hầm đá Núi Voi nữa nọ:
- À, thế thì Kha Bỉ và Du Đả chắc cũng nghĩ như anh. Hôm ở hầm đá trong núi, chúng dùng cả một cái hộp gì đen đen để rà tìm khắp mọi góc kẹt trong xe nữa đó.
Trí chợt khẽ kêu:
- Cái gì, Chiêm? Chiêm vừa nói hộp gì?
- Một cái hộp đen to hơn gói thuốc là một chút. Tôi chẳng nói với anh rồi là gì!
Trí cau cặp chân mày cười nhếc môi:
- Nói hồi nào? Nếu Chiêm đã nói cho tôi biết thì giờ đây tôi còn hỏi làm quái gì nữa chứ!
Tôi cười xoà đánh trống lấp:
- Nếu vậy thì nghe đây này: hai tay Kha Bỉ, Du Đả đã dùng một cái hộp màu đen, nhỏ hơn hộp thuốc lá của ba Trí một chút, trên mặt có ghi chữ số y hệt mặt đồng hồ vậy. Và chúng cứ rà rà đầu hộp dọc theo các mép cạnh ghế ngồi trong xe như thể rà … mìn vậy.
Đôi mắt Trí long lanh sáng quắc:
- A! Đúng máy rà tìm chất uranium, kiểu “Geiger” rồi.
- Tôi chợt nghĩ: Tìm chất uranium, một loại kim khí rất quý, rất hiếm... giấu trong xe hơi. Vô lý! Và liếc nhanh mắt ngó anh, tôi tự nhủ:
- Phen này chắc “sếp” tôi rớt đài thua cuộc mất thôi!
Giữa giây phút bất ngờ, Trí bỗng hét to:
- Này bác Phối! Này Hà Lam! Chiêm! Hãy nghe tôi nói: chúng ta phải đem cái xe Rolls Royce này ra khỏi đây, và ngay bây giờ, mau lên.
@by txiuqw4