sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ngựa Ô Yêu Dấu - Chương 09

MERRYLEGS

Cha xứ Blomefield có một gia đình đông đúc, nhiều con trai con gái, thi thoảng họ lại đến chơi với cô Jessie và Flora. Một trong mấy cô gái bằng tuổi Jessie, hai cậu con trai lớn hơn và vài đứa bé hơn. Mỗi lần họ đến, anh ngựa Merrylegs rất bận bịu, vì chẳng gì làm họ vui thích hơn là lần lượt cưỡi Merrylegs chạy quanh vườn quả và trong bãi tập của gia đình hàng giờ liền.

Một buổi chiều, anh ngựa Merrylegs ra ngoài với họ rất lâu, và lúc James dắt Merrylegs vào, buộc anh một cái thòng lọng rồi bảo:

- Đứng đấy, đồ ngỗ nghịch, ngẫm nghĩ mà cư xử cho phải phép, hoặc chúng ta sẽ cho mi biết tay.

- Anh đã làm gì thế, Merrylegs? - Tôi hỏi.

- Ôi chao! - Anh vừa nói vừa lắc lắc cái đầu nhỏ nhắn - Tôi chỉ cho bọn nhóc ấy một bài học thôi. Họ không biết thế nào là đủ, cũng không biết thế nào là vừa sức tôi, thế nên tôi phải hất họ ra sau, chỉ có cách ấy họ mới hiểu được.

- Cái gì? - Tôi nói - Anh hất bọn trẻ con ngã? Tôi tưởng anh hiểu biết hơn thế chứ! Anh có hất cô Jessie hay cô Flora không?

Trông Merrylegs rất khó chịu, anh nói:

- Tất nhiên là không rồi. Tôi không làm thế vì những bó yến mạch ngon lành họ mang đến tận chuồng. Tôi chu đáo với các tiểu thư cũng như với ông chủ, còn với bọn nhóc này, tôi dạy chúng cưỡi ngựa đấy chứ. Mỗi khi chúng có vẻ sợ hoặc nhấp nhổm trên lưng tôi, tôi chạy thật êm như một con mèo già vồ chim, còn lúc chúng yên ổn, tôi lại chạy nhanh hơn cho chúng quen. Vì thế cậu đừng mất công thuyết giảng cho tôi. Tôi là người bạn tốt nhất và là thầy dạy cưỡi tốt nhất cho bọn trẻ con đấy.

Mấy đứa kia cưỡi tôi đã gần hai tiếng, bọn con trai nghĩ đã đến lượt chúng, và tôi hoàn toàn chấp nhận. Chúng lần lượt cưỡi tôi, tôi phi nước đại lên xuống, ngang dọc bãi cỏ và khắp vườn quả suốt một giờ liền.

Mỗi đứa chặt một cành gỗ phỉ to làm roi ngựa, quất tôi rất đau, nhưng tôi cũng không chấp nhất làm gì. Cuối cùng, thấy chạy thế là đủ, tôi bèn đứng lại hai hoặc ba lần để chúng hiểu. Bọn con trai tưởng ngựa là một động cơ hơi nước hoặc cái máy đập lúa, có thể chạy lâu, chạy nhanh mãi như chúng muốn. Chúng chẳng bao giờ nghĩ là một con pony có thể mệt hoặc có cảm giác lắm chứ. Vì thế khi một đứa quất tôi mà không hiểu, tôi bèn nhảy dựng lên trên hai chân sau và hất nó ngã ra sau, chỉ thế thôi. Nó lại trèo lên lưng tôi, và tôi lại làm như thế. Sau đó một đứa khác trèo lên, và ngay lúc nó vừa vút roi, tôi đã hất nó nằm thẳng cẳng trên cỏ, cứ thế cho đến lúc chúng hiểu, thế là xong.

Chúng không phải là những đứa trẻ hư, chúng không muốn tàn nhẫn. Tôi rất mến chúng, nhưng cậu thấy đấy, tôi phải cho chúng một bài học. Lúc chúng đưa tôi đến chỗ James và kể lại với anh, tôi cho là anh giận chúng vì những cây gậy to như thế. Anh bảo gậy ấy chỉ hợp với bọn lái trâu lái bò hoặc dân gypsy, chứ không hợp với các công tử.

- Nếu tôi là anh, - chị ngựa Ginger nói - tôi sẽ cho bọn con trai ấy một cú đá hậu ra trò, và như thế sẽ dạy cho chúng một bài học.

- Chắc cô sẽ làm thế, - ngựa Merrylegs nói - nhưng tôi không phải là một thằng ngu hoàn toàn (xin lỗi cô nhé) mà cáu kỉnh với chủ hoặc làm anh James xấu hổ vì tôi. Hơn nữa, tôi chịu trách nhiệm với bọn trẻ này lúc chúng cưỡi tôi. Tôi xin nói với cô rằng người ta giao chúng cho tôi. Mới đây thôi, tôi nghe thấy ông chủ nói với bà Blomefield: “Thưa bà, bà đừng lo về các cháu, con ngựa già Merrylegs của tôi sẽ đưa chúng cẩn thận như với bà hoặc tôi vậy. Tôi bảo đảm với bà rằng tôi không bán con pony này dù bất cứ giá nào, nó là con ngựa thuần tính và rất đáng tin cậy”. Các bạn nghĩ xem, tôi sẽ là kẻ vô ơn biết chừng nào nếu quên lối đối xử tử tế ở đây suốt năm năm qua, với lòng tin họ đặt vào tôi, biến mình thành kẻ hằn học chỉ vì vài đứa trẻ ác đã lạm dụng tôi?

Không, không thể! Cô chưa bao giờ có một nơi tử tế, được người ta đối đãi ân cần nên cô không hiểu được. Tôi rất thương cô, nhưng tôi có thể nói những nơi tốt lành sẽ tạo nên những con ngựa ra trò. Tôi sẽ không làm người của chúng ta bực tức vì bất cứ việc gì. Tôi yêu họ, rất yêu! - Anh ngựa Merrylegs hạ thấp giọng và khịt khịt “Này, này, này” qua mũi, như anh vẫn làm mỗi buổi sáng lúc nghe thấy tiếng bước chân của James ngoài cửa.

- Ngoài ra, - anh tiếp - nếu tôi đá hậu, tôi sẽ ở đâu? Tôi sẽ bị tống khứ đi ngay lập tức, mất hết thanh danh, tôi có thể bị làm nô lệ cho một gã đồ tể, hoặc làm việc quần quật bên bờ biển, chẳng ai quan tâm chăm sóc đến tôi ngoài việc xem tôi có thể chạy nhanh đến chừng nào, hoặc bị đóng vào xe, kéo ba bốn gã lực lưỡng đi chè chén lu bù ngày Chủ nhật, như tôi vẫn thấy ở nơi tôi sống trước khi đến đây. Không, tôi mong là sẽ chẳng bao giờ bị thế! - Merrylegs vừa nói vừa lắc đầu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx