Ông Hai Hòa đứng tựa lưng vào tường, trước mặt là cái giá cắt hình, chùm ống tiêu đeo lủng lẳng trên tay, giả bộ chờ khách trong lúc Dũng nấp ở gần đấy, chờ đợi. Cả hai đều hồi hộp bứt rứt vì người đàn ông tên Thanh hình như vẫn vắng nhà, cửa đóng im lìm. Hai bác cháu đã dặn nhau khi nào Sáu Lung tới, ông Hai sẽ thổi lên một điệu sáo ngắn. Nếu hai điệu liên tiếp thì Dũng phải rời chỗ nấp ra gặp ông rồi sẽ tùy cơ ứng biến.
Hai bác cháu đợi đã lâu lắm. Dũng vừa muốn thoái chí thì chợt nghe tiếng tiêu của ông Hai nổi lên. Sáu Lung đến! Hắn đập cửa như hôm qua nhưng khi nhận ra trong nhà vẫn im tiếng người, hắn nổi khùng đạp vào cửa thình thình.
Nghe tiếng đập như phá cửa, người đàn bà kế bên ló đầu ra, sẵng giọng:
- Ông Thanh đi chưa về.
- Chưa về! Sáu Lung càu nhàu, mà ông ta đi đâu chớ?
- Tôi không biết.
- Ổng đi hồi nào?
- Thấy nhà đóng cửa lâu rồi.
- Chừng nào ổng về, bà biết không?
- Không biết.
Nói đoạn người đàn bà đóng sập cửa lại, Sáu Lung văng tục, qua lại bực dọc một hồi trước cửa rồi bỏ đi.
Tiếng tiêu của ông Hai liền nổi lên, từ điệu Bình Bán tiếp sang Lưu Thủy...
Dũng nhảy bổ sang, ông Hai dặn:
- Hắn vừa đi đó. Cháu theo xem hắn đi đâu rồi trở lại cho bác hay.
Sáu Lung lại vào quán nhậu. Lúc trở ra mặt hắn đỏ gay, khệnh khạng tới bến xe ngồi đợi. Điếu thuốc lá của hắn luôn luôn phì phèo trên miệng.
Lát sau có chiếc xe đò tới, Sáu Lung bước lên. Dũng muốn tới gần xem hắn mua vé đi đâu, nhưng chiếc xe từ Sài gòn xuống chỉ ghé bến nhặt thêm khách rồi chạy luôn.
Dũng trở lại tìm ông Hai Hòa:
- Hắn lên xe dông mất rồi, bác Hai à!
- Biết hắn đi đâu không?
- Dạ không!
Ông Hai gắt nhẹ.
- Cháu dở quá! Biên Hòa có hai đường: một đi thẳng lên Đà lạt, một rẽ qua Vũng Tàu. Sao cháu không hỏi thăm người ở bến, xem chuyến xe hắn vừa lên chạy ngả nào?
Dũng dậm chân:
- Ờ nhỉ! Cháu ngu quá! Giờ lỡ rồi phải làm sao bác? Hay mình đi Vũng Tàu? Phải đấy là biển không bác Hai?
- Ờ, biển!
- Xa không?
- Độ một trăm cây.
Dũng hăm hở nắm lấy tay ông Hai:
- Nếu vậy, mình đi Vũng Tàu, bác Hai nhé.
Nhưng không thấy ông Hai tỏ vẻ tán thành, Dũng nhìn ông ngạc nhiên:
- Sao bác Hai? Từ đây ra đó có trăm cây số, mình có đủ tiền xe mà.
Ông Hai nhún vai:
- Bác cháu mình muốn ra đó cũng được... nhưng ra làm gì chớ!
- Ủa, thế còn Nga? Bác quên mục đích của mình rồi sao!
Ông Hai đặt tay lên vai Dũng, thở dài:
- Dĩ nhiên mục đích của mình là cứu thoát Nga khỏi tay Sáu Lung. Song dù cháu có gặp nó ở Vũng Tàu thì cháu làm gì được? Nga nó cũng chẳng hiểu biết gì hơn cháu. Nó không thể cho cháu biết tại sao Sáu Lung vội vã đem nó đi khỏi Sài gòn, và cũng không hiểu tại sao thỉnh thoảng hắn tới Biên Hòa làm gì nữa.
Dũng sịu mặt nhìn ông Hai. Ông tiếp:
- Bác biết cháu nóng lòng lắm, Dũng à. Nhưng theo bác suy luận thì ta nên tìm đầu mối vụ này ngay ở đây...
-?!
- Này nhé, khi còn ở Sài gòn thỉnh thoảng Sáu Lung vẫn tới Biên Hòa gặp người đàn ông tên Thanh. Và cả bây giờ nữa hắn cũng đã đến. Vậy ta phải tìm biết cái ông Thanh nào đó là ai? Có đồng lõa gì với hắn và có liên hệ gì tới quá khứ của Nga không? Bác chắc mai mốt gì Sáu Lung nó cũng còn trở lại nữa...
- Nếu hắn không trở lại?
- Hắn trở lại chắc chắn mà... bác cháu mình còn phải dò la cho biết tông tích của ông Thanh nào đó nữa. Phải kiên nhẫn Dũng à. Từ mai bác sẽ bày hàng tại đây. Có lẽ ở phố này món hàng của bác không được hoan nghênh lắm, và lợi tức hàng ngày sẽ giảm sút đi. Nhưng bác nhất định chờ cho tới khi có kết quả.
Luôn hai ngày ông Hai kiên nhẫn đứng đợi. Chủ nhà vẫn chưa về, nhưng ông Hai đã có dịp làm quen với mọi người trong phố. Trong lúc trò chuyện ông khéo léo dò hỏi về người chủ căn nhà mà ông đang đứng trước cửa. Nói đến ông Thanh, nhiều người tỏ vẻ hoài nghi. Có người nói: "Ông ta lạ lắm, sống giam hãm trong nhà, ít khi ra ngoài giao dịch với ai". Kẻ bảo: "Ông ta như người lẩm cẩm, nhút nhát làm sao ấy". Có điều không ai biết rõ về quá khứ của ông ta, cũng như không ai hiểu ông ta đi đâu từ ít lâu nay.
Cho đến một buổi trưa, trời bỗng đổ cơn mưa lớn. Ông Hai lúng túng chưa biết ẩn vào chỗ nào cho khỏi ướt thì có tiếng gọi:
- Này ông, vào đây mà trú mưa!
Ông Hai nhận ra tiếng nói của người đàn bà bên cạnh. Bà mở cửa cho ông vào, ái ngại nói:
- Mưa lớn quá. Ông ngồi nghỉ đây một lúc cho khỏe.
Như mọi người đàn bà tốt bụng và dễ gợi chuyện lại gặp buổi trời mưa có ông Hai vào trú nhờ, nên sau vài lời xã giao bà vui miệng kể cho ông nghe đủ chuyện. Nào gia cảnh của bà hiện chỉ còn người con trai chưa vợ nhưng đã vào quân ngũ, người con gái lấy chồng ở xa nên bà hiện sống cô độc một mình... Luôn tiện bà nói đến những người hàng xóm nữa. Được dịp ông Hai hỏi thăm nhà bên sao không thấy bóng ai ra vào và cửa đóng kín im ỉm suốt ngày.
- À, ông Thanh. Bà ta đáp. Ông ấy đi vắng đã lâu. Tội nghiệp, ông ta hiền lành, ốm yếu và hình như luôn luôn có sự lo lắng. Theo tôi, ông ta chỉ khổ về một mụ đồng bóng.
- Sao vậy?
- Ông hay đến nhà một người đàn bà mà người ở đây quen gọi là bà thầy để nhờ xem chỉ tay. Có trời hiểu mụ ta đã nói những gì. Riêng tôi thì tôi khuyên ông không nên đến nhà mụ đồng ấy mà nghe con mẹ ấy nói láo làm gì.
- Bà quen ông Thanh à?
- Không quen lắm, chỉ là chỗ hàng xóm thôi, nên đôi khi ông có qua chơi. Hình như ông ta có điều gì ẩn ức muốn thố lộ mà không nói ra được.
- Bà biết ông đi đâu không?
- Ông không nói với tôi. Trước khi ông đi ông đem đốt hết các giấy tờ. Tôi e rằng ông đang gặp tai họa gì đây.
Chợt có tiếng gọi bên ngoài.
- Bác Hai!... Bác Hai!
Dũng đến tìm, không thấy ông Hai, nên cất tiếng gọi.
Mưa đã lạnh, ông Hai cảm ơn và từ giã người đàn bà. Khi chỉ có hai bác cháu, ông bảo Dũng:
- Cháu đưa bác đến ngay nhà bà thầy hôm nọ xem chỉ tay cho cháu.
Dũng ngạc nhiên:
- Bác cũng muốn xem chỉ tay à?
- Không, để hỏi thăm về tin tức ông Thanh.
Dũng dừng chân, nhìn ông Hai:
- Bà ấy biết ông ta hả bác?
- Có lẽ.
Để Dũng biết rõ hơn về ý định của mình, ông Hai thuật lại cuộc hội kiến bất ngờ của ông với bà hàng xóm nhà ông Thanh.
Dũng băn khoăn:
- Việc ông Thanh này có liên hệ gì với quá khứ của Nga không bác nhỉ?
- Có thể, cháu à. Và bác hy vọng nhờ biết rõ bí ẩn về ông Thanh mà ta sẽ cứu được Nga khỏi vòng lao lý.
@by txiuqw4