Dũng dẫn ông Hai đến nhà bà Thầy. Thấy Dũng, bà mỉm cười nhìn Dũng như có ý hỏi xem anh đưa ông Hai đến có chuyện gì. Biết không có ai trong nhà Dũng mới nói:
- Thưa... cô, bác Hai em muốn thưa chuyện với cô.
Bà thầy mời ông Hai ngồi. Ông tiếp lời Dũng:
- Vâng, chúng tôi muốn hỏi thăm bà về ông Thanh nhà ở gần đường bờ sông trong thành phố này. Chắc bà có biết ông ta?
- Tôi có biết ông ta như hầu hết mọi người ở Biên Hoà.
- Thưa có phải ông Thanh thường đến gặp bà luôn?
Bà thày tướng ngập ngừng nhìn ông Hai rồi lại nhìn Dũng.
- Ông hỏi làm chi vậy?
- Dạ, chúng tôi biết hỏi như thế này cũng có hơi đường đột nên xin bà thứ lỗi cho. Chúng tôi chỉ xin bà vui lòng cho biết có phải ông Thanh thỉnh thoảng vẫn đến đây nhờ bà xem hộ về hậu vận?
- Điều đó thì có.
Ông Hai liền giả bộ thở dài tiếp:
- Chúng tôi có một điều bí ẩn muốn nói với bà. Nếu bà vui lòng giữ kín cho, chúng tôi mới dám nói.
- Ông cứ nói đi. Tôi thề sẽ giữ kín.
Bằng một giọng cảm động ông Hai nói:
- Chúng tôi thành thật tin vào lời hứa của bà và hy vọng vào sự giúp đỡ của bà nữa. Nguyên chúng tôi đang đi tìm một đứa trẻ gái bị thất lạc cha mẹ cách đây tám hay chín năm. Đứa trẻ ấy hiện đang ở với một người đàn ông mà lâu lâu người ấy lại tới Biên Hòa để gặp ông Thanh. Tuần mới rồi hắn cũng có tới tìm, nhưng ông Thanh không có nhà, đã đi đâu biệt tích. Chúng tôi chắc chắn rằng sự liên lạc giữa người đàn ông kia với ông Thanh có liên quan tới vụ bắt cóc đứa cháu gái. Có khi nào ông Thanh thổ lộ với bà việc ấy không ạ?
Bà thầy chăm chú lắng nghe vừa đưa mắt quan sát ông Hai và Dũng.
- Ông vừa nói một đứa trẻ gái phải không?
- Thưa vâng, đứa trẻ đó không nhớ thất lạc cha mẹ trong trường hợp nào, và sinh trưởng ở đâu. Chỉ mang máng nhớ khi xưa đã ở một tỉnh thuộc miền duyên hải, nhà ở bên bờ biển...
- Nha Trang!
Cả ông Hai lẫn Dũng đều sửng sốt:
- Nha Trang?… Vậy ra bà có biết?
Bà thầy tướng số lẳng lặng đứng lên bước vào phía bàn trong, rót hai tách nước đem đặt trước mặt ông Hai và Dũng. Ông Hai khẩn khoản:
- Nha Trang, một thành phố đẹp nhất ở miền Trung Việt. Ồ! Thưa bà, nếu bà biết gì hơn xin bà vui lòng cho chúng tôi rõ. Chắc ông Thanh đã có nói với bà?
- Vâng. Bây giờ thì tôi có thể nói điều bí ẩn này ra được mà không sợ phản bội lòng tin của ông Thanh, vì... ông ta đã chết.
Hai bác cháu nhảy nhổm trên ghế:
- Chết? Ông Thanh chết rồi?
- Phải, mới được bốn hôm trong bệnh viện, chết một cách đột ngột, nên không kịp thú những điều lầm lỗi hằng đè nặng trên lương tâm ông. Cầu trời cho ông được siêu thoát...
Ngưng một lát tay chắp trên ngực như để cầu nguyện cho vong linh người quá cố, bà thầy ngậm ngùi tiếp:
- Ông Thanh lúc còn sống thường vẫn đến đây. Tội nghiệp, ông là người đáng tội với luật pháp, nhưng giá ông có can đảm thú tội ra để rồi vào tù đền tội, có lẽ còn đỡ khổ hơn là bị lương tâm dằn vặt. Tôi biết ông từ năm sáu năm nay. Lần đầu tới đây, ông nhờ tôi xem hộ coi định mệnh có dành cho ông một hậu vận dễ chịu không. Thuật tướng số của tôi, thú thật... chỉ mù mờ vậy thôi, nhưng với thiện chí làm dịu vợi nỗi đau buồn của kẻ khác tôi đã hứng khởi họ trong niềm hy vọng. Đối với ông Thanh cũng vậy. Cho nên, những lần trở lại sau, để vợi bớt những cắn rứt của lương tâm, ông đã kể cho tôi nghe một câu chuyện thật buồn.
Bà thầy tướng số thở dài, trầm giọng tiếp:
- Kẻ vừa quá cố xưa kia có một người em trai, một người em hoang tàng, có đủ mọi nết xấu, thường giao du với bọn lưu manh du đãng. Người em đó, vì thế mà cũng trở thành hạng đầu trộm đuôi cướp bị pháp luật kết án, luôn luôn bị cảnh sát lùng bắt. Để trốn tránh, hắn tính chuồn đi ngoại quốc. Nhưng trước khi vượt biên hắn mưu toan làm một vố lớn. Hắn liền bắt cóc một đứa trẻ gái ở Nha Trang để đòi tiền chuộc. Cha mẹ đứa nhỏ bằng lòng trả một số tiền lớn. Nhận tiền rồi, nhưng hắn không trả đứa bé, lúc ấy đã lên năm tuổi, vì sợ đứa bé nhớ mặt kẻ đã bắt cóc em, và có thể chỉ dẫn cho nhà chức trách lùng bắt thủ phạm.
Một đêm hắn đem đứa nhỏ, mà hắn không nỡ giết đi, tới trao cho anh hắn là ông Thanh rồi trốn biệt. Từ đấy tấn bi kịch mở màn. Ông Thanh có thể kín đáo thu xếp cho đứa nhỏ trở về với cha mẹ nó được. Nhưng ông sợ đổ bể, gia đình ông sẽ mang tai tiếng, nhơ nhớp vì hành động của đứa em mà ông vẫn phải che giấu. Ông lại còn một bà mẹ già. Bà cụ sẽ chết ngay nếu biết thanh danh của gia đình bà bị ô nhục. Bởi thế nên ông lần lữa mãi, và rồi không dám trả đứa nhỏ về cho cha mẹ nó nữa.
Trong tình thế nan giải đó, bỗng xuất hiện một tên lưu manh, có lẽ đồng bọn với người em của ông Thanh. Hắn đến đề nghị với ông lãnh đứa nhỏ đem giấu đi nơi khác, và hứa làm cho đứa nhỏ quên hẳn nguồn gốc của nó đi, dĩ nhiên với điều kiện là ông Thanh phải cung phụng cho hắn một số tiền. Nếu không hắn sẽ đi báo cảnh sát. Bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan, ông Thanh đành nhận lời, trao đứa trẻ cho hắn.
Dũng thốt kêu:
- Sáu Lung!
Bà thầy tướng ngẩng nhìn Dũng:
- Em biết tên lưu manh đó à?
Ông Hai gật đầu, đỡ lời:
- Thưa vâng, chúng tôi đang theo hắn. Và cũng vì thế mà chúng tôi có mặt tại đây. Xin bà cho biết nốt câu chuyện rồi sau ra sao nữa?
- Thế rồi, suốt tám năm nay, ông Thanh sống trong lo âu hối hận lại luôn bị tên kia dọa nạt tống tiền, đến nỗi lâm vào cảnh túng quẫn. Tình cảnh ấy làm ông suy nhược, bệnh hoạn. Lần cuối cùng cách đây độ một tháng ông tới gặp tôi. Tôi biết chuỗi ngày tàn của ông sắp tới, nên khuyên ông nên vào tĩnh dưỡng trong bệnh viện của một hội thiện, và ông đã kết thúc cuộc đời ở đấy!
Bà thầy chấm dứt câu chuyện bằng một tiếng thở dài. Ông Hai và Dũng xúc động ngồi im một lát. Tấm thảm kịch xảy đến cho ông Thanh làm họ cảm thương. Bao nhiêu khinh ghét, bất mãn đều đổ vào Sáu Lung cả.
Ông Hai Hòa đứng lên:
- Chúng tôi xin cảm ơn bà. Nhờ bà mà chúng tôi được biết rằng con cháu Nga đích thực bị bắt cóc và bị tên Sáu Lung khốn nạn kia đầy ải ngót mười năm trời. Khi con bé gặp cháu Dũng đây, nó sợ hãi đến nỗi không dám nói thật và cũng không còn nhớ ra tông tích của nó nữa. Bà đã cho chúng tôi biết những điều ẩn ức của ông Thanh, bà còn có thể giúp chúng tôi được điều gì hơn nữa chăng?
Bà thầy tướng số nhìn ông Hai, rồi mỉm cười với Dũng.
- Tôi rất sẵn lòng. Nhưng đáng tiếc là ông Thanh chỉ cho tôi biết có thế thôi. Điều chắc là khi xưa cha mẹ con nhỏ ở Nha Trang... còn con nhỏ thì bây giờ tôi mới biết tên nó là Nga đấy! Mà nó không nhớ tên họ nó sao?
- Thưa, không!
- Như vậy cũng chưa hy vọng gì lắm!
Ra khỏi nhà bà thầy tướng số, lòng Dũng nao lên khi nghĩ đến rồi đây, sẽ tìm thấy Nga, cứu Nga thoát khỏi tay Sáu Lung để trả Nga về với cha mẹ. Anh sung sướng nắm lấy tay ông Hai:
- Ồ, bác Hai, may mà cháu nghe lời bác ở lại Biên Hòa, nên được biết chuyện này, chứ không thì…
Ông Hai chỉ mỉm cười không nói. Dũng phấn khởi tiếp:
- Bây giờ, mình đã biết sự thực rằng Nga bị bắt cóc, và tên Sáu Lung khốn nạn kia là thủ phạm, cháu nghĩ bác cháu mình nên đi báo ngay với nhà chức trách.
Ông Hai lắc đầu:
- Bác cũng nghĩ thế, nhưng...
- Nhưng sao bác?
- Ý kiến ấy không ổn.
- Mình sợ gì đâu bác?
- Mình thì không ngại gì... nhưng còn Nga? Cháu thừa biết Sáu Lung dám làm bậy lắm chớ! Nếu hắn biết câu chuyện đổ bể hắn dám thủ tiêu con nhỏ…
- Nhưng chúng ta có bằng chứng?
- Những bằng cớ... nghe người ta nói lại mà thôi. Nhân chứng quan trọng nhất là ông Thanh thì đã chết mất rồi. Mà trước khi rời khỏi nhà ông ta lại đốt hết cả giấy tờ không để lại vết tích gì.
- Vậy làm sao bây giờ bác?
- Chúng ta đi Vũng Tàu thử xem. Nếu gặp Nga ta sẽ tìm cách đưa nó về Sài gòn... Rồi sẽ trình nhà chức trách. Như vậy bảo đảm hơn.
- Chừng nào mình đi?
- Mai.
Dũng mừng rỡ ôm lấy ông Hai:
- Cám ơn bác!
@by txiuqw4