sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đất Thiêng

Mảnh đất này thiêng lạ lùng. Ban đầu, nó chỉ là một bãi đất ven sông. Bỗng có một vị quái nhân đến đó dựng lều để luyện võ. Vị quái nhân luyện võ tiên. Võ tiên của vị quái nhân này là gì, chẳng ai biết được. Một thời gian sau, bỗng có một truyền thuyết rất hay nổi lên trong dân gian. Truyền thuyết kể rằng, có một tiên nữ trên trời mê cảnh đẹp của trần thế nên thường xuyên xuống chơi. Một lần xuống chơi trần thế, nàng gặp một anh học trò nghèo, bèn đem lòng yêu anh ta. Tình yêu của họ rất đẹp. Anh học trò ngày ngày cùng nàng tiên đi ra dòng sông thơ mộng vừa trong vừa mát, hai bên bờ bát ngát lúa ngô. Chàng làm thơ còn nàng thì hái hoa bắt bướm. Tình yêu của họ đẹp như mơ, kết thành chồng vợ. Ngày ngày, chàng làm thơ còn nàng thì thêu thùa và nấu cơm cho chàng. Ngọc Hoàng trên trời nhòm xuống trần gian, thấy con gái yêu (đó chính là con gái yêu của Ngọc Hoàng) kiêu sa, ngọc ngà như vậy mà lại đi lấy một con người trần thế tầm thường, bèn sai người giời xuống bắt tiên nữ về. Anh học trò nghèo mất vợ, sinh ra ngơ ngẩn, bỏ cả làm thơ. Có một tiên ông thương tình truyền cho một môn võ, gọi là tu tiên. Nếu cứ tập theo môn võ đó thì sẽ thành tiên. Anh học trò nghèo bèn dựng một cái lều ở nơi trước kia anh và tiên nữ gặp nhau để luyện võ tu tiên. Ngày đêm anh miệt mài luyện võ. Chẳng bao lâu thì anh đắc đạo và thành tiên, bay về trời để gặp vợ yêu của mình.

Nhiều người nghe xong câu chuyện cũng muốn thành tiên. Thành tiên không phải để mong gặp người mình yêu dấu, mà muốn thành tiên cho bớt khổ vì làm kiếp người khổ quá. Họ tìm đến cái nơi trong truyền thuyết kia. Không thấy người, cũng không thấy tiên nhưng quả là vẫn còn một cái lều của vị quái nhân để lại. Người ta ở lại vài ngày, có người thì chỉ ở một lúc, rồi người nọ kể cho người kia nghe truyền thuyết anh học trò nghèo gặp tiên. Nghe đi nghe lại vài lần thì chán, bèn ra về. Về nhà, mọi người hỏi thế nào thì bèn phồng má trợn mang, mắt tròn mắt dẹt kể lại rằng đã gặp được nhiều người thành tiên lắm, bay lên giời sung sướng vô cùng. Có người hỏi lại: Sao không ở lại để tu thành tiên? Mới rằng: Sợ bay về giời, giời không cho về gặp vợ con thì nhớ lắm. Cũng đúng, đúng quá! Sống sung sướng mà không được gặp vợ con nữa thì kể cũng buồn thật.

Lâu sau, cái lều bị đổ. Người ta bèn xây lại thành cái đền có chỗ để thắp hương. Chiến tranh loạn lạc, cái đền sập mái nhưng vẫn còn cái nền. Trên cái nền vẫn thi thoảng có người đến thắp hương. Hết chiến tranh, con người trở về cuộc sống đời thường. Cuộc sống vẫn nhiều khổ sở. Người ta lại ước được thành tiên. Người dân quyên góp nhau để xây lại ngôi đền. Một ngôi đền nhỏ nhưng chứa ước vọng lớn lao.

Một trăm năm trôi qua, đất bồi lấp mất sông. Ngôi đền nằm trong khu phố xá đông đúc. Có một gia đình nghệ sĩ nằm cách ngôi đền một khoảng. Chồng là nhà tạc tượng, vợ là nhà văn. Khi họ nghe xong truyền thuyết về ngôi đền, người chồng bèn tạc tượng anh học trò nghèo và nàng tiên, còn người vợ thì viết một tiểu thuyết về mối tình tiên - người. Những bức tượng và những trang tiểu thuyết đã làm cho ngôi đền ngày càng nổi tiếng. Người ta lên dự án trùng tu lại ngôi đền. Thành ra ngôi nhà nhỏ của gia đình nghệ sĩ nằm trong khuôn viên của ngôi đền. Họ phải cay đắng từ bỏ cái nơi mà họ đã làm bức tượng đầu tiên và viết những trang tiểu thuyết đầu tiên để đến bây giờ họ đã có đầy ắp một nhà tượng và hàng ngàn trang sách. Tên tuổi của họ xuất hiện dày đặc trên các trang báo.

Hôm người ta đến đo đạc căn nhà để giải tỏa, họ hỏi: “Gia đình thuộc diện gì?” Người chồng trả lời: “Văn nghệ sĩ.” “À, thế là thường dân, không phải diện chính sách.”

Đêm, hai vợ chồng buồn rầu ôm nhau ngủ. Sáng ra, cả hai tỉnh dậy, nhìn nhau có vẻ lạ. Cả hai ngập ngừng, vừa như muốn nói ra vừa như không muốn nói. Rồi cuối cùng, họ cùng thốt ra: “Đêm qua có giấc mơ lạ quá!” Người vợ tranh kể trước: “Có một người đàn ông tự xưng là tiên trên trời xuống bảo, đừng buồn, một trăm năm nữa, người ta sẽ xây dựng trên chính nền nhà các ngươi một ngôi đền, trong ngôi đền đó sẽ đặt tác phẩm của vợ chồng các ngươi.” Người chồng kể sau: “Có một người đàn ông tự xưng là tiên trên trời xuống bảo, đừng buồn, một trăm năm nữa người ta sẽ xây dựng trên chính nền nhà các ngươi một ngôi đền, trong ngôi đền đó sẽ đặt tác phẩm của vợ chồng các ngươi.”

Kể xong câu chuyện, hai vợ chồng cười rũ ra. Cười xong thì bảo nhau: “Ảo tưởng, ảo tưởng quá! Đi dọn đồ đạc thôi, nhớ cẩn thận với những bức tượng và các trang sách nhé! Gia đình nghệ sĩ không có ưu tiên gì đâu và một trăm năm nữa thì chúng mình cũng đã sống thêm được mấy kiếp rồi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx