sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hai Người Nhẫn Tâm Tử Tế

Mấy hôm nay, báo chí xôn xao đưa tin về vụ việc một cháu bé mới mấy tháng tuổi bị cha mẹ nhẫn tâm bỏ rơi. Cháu bị bệnh tim bẩm sinh, ba tháng tuổi đã phải nhập viện. Bệnh tình của cháu ngày một nặng. Cháu phải ở phòng cách ly, hằng tuần cha mẹ cháu vào thăm cháu một lần. Rồi đến một tuần, cha mẹ cháu không vào thăm cháu nữa. Hằng tuần, khi những đứa trẻ khác nằm cùng phòng với cháu có người thân vào thăm, cháu đều hướng đôi mắt đen tròn về phía những người thân đó và chảy nước mắt. Có ai đến bế ẵm, vỗ về cháu thì cháu cười rồi lại khóc. Những hình ảnh đó đã được phóng viên ghi lại và đưa lên báo. Tờ báo đầu tiên đăng sự kiện đó chỉ có một cái tít hết sức bình thường: “Một cháu bé bạo bệnh bị bỏ rơi”. Thấy sự kiện nóng, nhiều người quan tâm, các phóng viên đua nhau tìm đến bệnh viện. Thời buổi các báo trả tin bài theo sự kiện giật gân và nóng nên việc các phóng viên cùng đổ xô đi khai thác sự kiện là chuyện rất đỗi bình thường. Cũng giống như người dân đổ xô đi khai thác vàng vậy. Cùng một cháu bé, cùng một sự kiện, chỉ có cách giật tít là khác nhau. Bài cuối cùng, tít được giật là: “Cha mẹ nhẫn tâm bỏ rơi cháu bé bị bạo bệnh”. Thì đúng là chỉ những kẻ nhẫn tâm mới bỏ rơi con nhỏ khi con bị bệnh hiểm nghèo như vậy chứ!

Cặp cha mẹ nhẫn tâm kia là ai vậy? Tôi không phải nhà báo, tôi là một con cánh cam nhỏ sống trên một cành nhãn cạnh cửa sổ của đôi vợ chồng nhẫn tâm kia. Họ là hai người trẻ tuổi và họ nghèo lắm. Quê họ ở một vùng rất xa. Họ lặn lội đưa nhau lên thành phố để kiếm miếng ăn. Anh chồng ước mơ được làm xe ôm. Cô vợ ước mơ có chiếc xe đẩy để bán hoa quả dạo. Căn phòng họ ở trọ chỉ vỏn vẹn mấy mét vuông, chật chội, nóng bức. Họ cùng mơ có một chiếc quạt máy. Khi cô bé bị bạo bệnh chưa ra đời, họ cũng chắt chiu, dành dụm được một ít tiền từ gánh hàng rong của vợ, từ gánh đất thuê của chồng. Họ cũng đã từng có một chiếc quạt máy. Cô bé thiên thần ra đời, hai vợ chồng trẻ nghẹn ngào hạnh phúc. Họ ước mong cô bé thương cha mẹ nghèo mà hay ăn chóng lớn, không bệnh tật gì. Nhưng mong ước của họ chỉ là mong ước thôi. Bế cô bé từ nhà hộ sinh về hôm trước, hôm sau họ lại khăn gói đến bệnh viện. Cho đến khi cô bé được ba tháng tuổi, được nhập bệnh viện lớn vì bệnh nặng thì cô bé đã qua mấy bệnh viện nhỏ rồi. Mẹ cô bé khóc thương con, thức đêm trông con lại không được ăn no nên dòng sữa trên ngực khô kiệt.

Cái ngày họ quyết định không đến thăm cô bé ở bệnh viện nữa, tôi biết hai kẻ nhẫn tâm kia đã ôm nhau khóc đến lả đi. Cô vợ còn đòi tự tử. Sao họ thương con như vậy mà lại nhẫn tâm bỏ con, không đến thăm cô bé? Đó là do bà chủ nhà trọ. Một bà già cũng nghèo nhưng trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, vì bà già không bao giờ chịu ngồi yên trong nhà. Bà bắc một cái ghế đẩu, ngồi trước cửa nhà. Bà mua rất nhiều loại báo của những người bán báo rong. Bà đọc tất cả những gì tờ báo kia viết và nhớ vanh vách. Bà chủ nhà trọ thương hai vợ chồng nghèo kia, mới nghĩ kế:

- Bà bảo nhé! Nếu chúng bay cứ vào thăm con bé như vậy, họ vẫn nghĩ là con bé có cha, có mẹ, có người lo tiền cho nó chữa bệnh. Cha mẹ nó nghèo như chết thế này thì lo sao nổi hở giời? Thôi cứ đành vậy, sống như là chết rồi.

- Thế là sao ạ?

- Chậm hiểu thế à? Trời sinh ra ngu thế hay là khó quá rồi sinh ngu?

- Vâng, nhà chúng cháu vốn ngu sẵn rồi, khó quá ngu thêm ạ!

- Rõ khổ! Nghe rõ đây. Sống cũng như chết nghĩa là không đến thăm con bé nữa, thương nhớ lặn vào lòng. Coi như mang tiếng thất đức vậy. Coi như mang tiếng bạc ác vậy. Coi như có tội với con kiếp này vậy.

- Thế là bỏ mặc cho nó chết à bà ơi? - Cô vợ khóc rú lên.

- Thì là vậy chứ sao. Câm miệng đi, đừng khóc nữa để nghe cho rõ đây! Không đến thăm nó nữa thì là nó không cha không mẹ rồi. Vậy người ta mới thương, người ta mới cho nó tiền. Hừ, có tiền biết đâu người ta lại chữa khỏi bệnh cho nó.

- Thật thế hở bà?

- Thì cũng cứ hy vọng là thế.

Cha mẹ đứa bé đau đớn nghe theo kế của bà già cho thuê nhà với hy vọng có người hảo tâm cho con bé tiền, có tiền rồi biết đâu người ta sẽ chữa khỏi bệnh cho nó.

Đêm đêm, từ ngày bố mẹ con bé không đến thăm con bé nữa, tôi thường nghe thấy tiếng khóc nấc nghẹn của mẹ con bé và tiếng thở dài não lòng của cha con bé.

Hôm nay, bà già cho thuê nhà lại gọi cha mẹ của đứa bé bạo bệnh bị bỏ rơi vào nói chuyện:

- Này đã biết gì chưa?

- Dạ, là chuyện gì ạ?

- Con bé nhà chúng bay được nhiều người cho tiền lắm đấy! Nó có nhiều tiền lắm đấy!

Mẹ con bé bưng mặt, khóc rú lên:

- Ơn giời, thế là con bé sẽ được chữa bệnh rồi. Nó sẽ khỏe mạnh chứ bà nhỉ?

- Còn xem giời đất có thương nó không đã. Này, tôi bảo đây. Anh chị đến nhận lại và chăm sóc con bé đi!

- Sao lại thế ạ?

- Thì anh chị vẫn là cha mẹ của con bé kia mà. Cha mẹ đẻ của nó thì phải đến nhận lại con chứ! Nhận lại con bé là nhận luôn cả tiền của nó nữa chứ! Đấy, vấn đề là ở chỗ ấy. Có tiền để mà mua cái xe máy, mà mua cái xe đẩy. Vẫn còn tiền cho nó chữa bệnh cơ mà.

Cha con bé nghe thế, giãy nảy lên.

- Có chết ngay tôi cũng không làm như vậy.

Mẹ con bé khóc hu hu.

- Có chết ngay tôi cũng không làm như vậy. Chúng tôi đã bỏ rơi nó rồi. Người đời người ta đã thương nó, cho nó tiền chữa bệnh. Chúng tôi có khốn nạn đến mấy cũng không thể nào quay lại mà lấy tiền của nó đâu.

Bà già cho thuê nhà vừa thở dài vừa nói:

- Ta mà là nhà báo, ta sẽ viết về các người. Các người đúng là những kẻ nhẫn tâm tử tế.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx