sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tặng Quà

Trong lúc làm thủ tục để nhận phòng khách sạn, tôi đến gặp anh để đưa quà. Vẫn biết ở trời Tây thì món quà được mang từ một đất nước nghèo sang nào có thấm tháp gì. Nhưng để mua nó, tôi đã phải động não suy nghĩ. Anh là một trong những người có tên trong danh sách nhận quà của tôi. Tôi phải chọn thời điểm thích hợp này để đưa quà. Đã gặp nhau mấy hôm rồi nhưng toàn là khi đông người. Những người mới gặp lần đầu mà lại thân tình muốn tặng quà ngay. Ngặt nỗi quà mua ít quá! Anh cũng có cách tặng những món quà nhỏ cho tôi thật lãng mạn. Cái kẹo gừng, vài quả mận, chiếc bánh giò nóng... nơi đất khách quê người thật dễ làm người ta chảy nước mắt. Bởi vậy, chiếc khăn lụa Hà Đông chắc cũng làm người khác cảm động.

Anh đang đứng trước cửa hàng lưu niệm. Tôi khẽ kéo áo anh. Tôi đưa hộp quà.

- Em mang quà cho anh.

- Gì vậy? Vẽ thế?

- Không có gì đâu ạ, chiếc khăn lụa cho chị thôi mà.

- Ối ối, anh không lấy đâu, chị nhà anh thiếu gì khăn lụa.

- Quà em mang từ Hà Nội mà. Vậy anh lấy cà vạt nhé!

- Ừ, cũng được! Em cứ giữ cho anh, tí nữa anh lấy.

Anh đứng nói chuyện với một cô gái Tây trẻ xinh. Một lát sau, anh quay lại chỗ tôi đang đứng tần ngần về vụ tặng quà. Da mặt tôi đang bì bì vì xấu hổ hay vì điều gì mà tôi chưa gọi đúng tên.

- Em này, em đưa cho anh chiếc khăn lụa mà em định tặng cho bà xã anh.

Tôi mở túi như một cái máy để lấy chiếc khăn lụa đựng trong chiếc hộp. Trong túi tôi còn hai chiếc khăn lụa. Anh nhìn thấy, bèn bảo tôi:

- Em đưa cả hai chiếc đây cho cô ấy chọn.

Tôi lại như một cái máy, lấy cả hai chiếc khăn đựng trong hộp, đưa cho anh mà chưa kịp hiểu cô ấy là ai. Anh cầm hai chiếc hộp, đi lại quầy bán hàng lưu niệm. Tôi đi theo anh như phản xạ tự nhiên. Tôi đứng đằng sau anh. Anh đưa hai hộp khăn cho cô gái bán hàng. Cô gái cười bẽn lẽn rồi nói một câu tiếng bản địa. Tôi không hiểu cô ấy nói gì. Anh cũng nói lại với cô ấy bằng tiếng bản địa. Sau đó, cô gái trẻ mở hai hộp khăn. Cô ướm lên người. Cô soi gương. Cô quyết định lấy chiếc khăn màu trắng. Họ lại nói với nhau bằng tiếng bản địa. Anh gấp chiếc khăn còn lại, cho vào trong hộp rồi trả lại tôi. Tôi ngơ ngẩn không hiểu điều gì đang diễn ra. Cô gái trẻ cười cười cám ơn anh. Anh quầy quả quay đi. Lễ tân gọi tôi đến quầy nhận chìa khóa. Tôi cứ lấn cấn chờ như kiểu chờ cô gái trẻ kia chỉ ướm thử rồi sẽ trả lại chiếc khăn lụa tôi mua 150.000 VND từ Hà Nội và vượt qua bảy nghìn cây số để mang tặng anh. Không, khi anh vừa quay đi, cô tháo chiếc khăn trên cổ mình, vo lại, đút vào ngăn bàn. Tôi nhìn thấy hành động ấy của cô, bèn muốn nhảy xổ vào, đòi lại chiếc khăn. Ý nghĩ manh động đó của tôi đã được ngăn lại vì tôi không biết một câu tiếng bản địa nào. Tôi chậm chạp lê vào quầy lễ tân với trái tim tan nát.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx