sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 599

Chương 599: Bị đánh

Sở Tương được Sở gia nuôi dưỡng, cả ngày ăn ngon uống tốt, một thời gian sau đã lớn không ít. Người cũng trắng hơn, hơn nữa lại đều mặc đồ hàng hiệu trên người, hiển nhiên so với lúc ban đầu bộ dáng nghèo khổ đều đã như hai người khác nhau, hiện giờ đã là tiểu thư con nhà giàu.

“Các bạn nhỏ,” Cô giáo đi tới, cười hiền với đám trẻ: “Hôm nay cô muốn nói với các con một tin tốt, nhà trẻ chúng ta sẽ tham gia một cuộc thi vẽ tranh, các con đều phải tích cực tham gia, biết không?”

Bé mập cầm tay Tiểu Vũ Điểm, đưa một miếng chocolate vào lòng bàn tay bé.

“Tiểu Vũ Điểm, đây là mẹ cho mình buổi sáng, mình cho bạn ăn.”

Tiểu Vũ Điểm nắm chạt chocolate trong tay, cũng từ trong túi mình lấy ra một cái kẹo nho nhỏ, bé đem cho bé mập: “Anh mập, đây là mẹ cho Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm cho anh ăn.”

Đây là cái kẹo duy nhất của Tiểu Vũ Điểm, bé không ăn kẹo nhiều, hơn nữa Cao Dật cũng không cho bé ăn nhiều, cho nên mỗi cuối tuần bé chỉ ăn nhiều lắm là mấy cái, mẹ có nói qua, có gì tốt đều nên chia sẻ cùng mọi người.

Anh mập đem chocolate đều là cho bé, bé cũng muốn đem kẹo của mình cho anh mập.

Bé mập thổi phù phù tay rồi cầm lấy kẹo, trực tiếp lột bỏ giấy gói kẹo rồi cho vào miệng mình, sau đó nhe răng cười ngô nghê, mà một bên Sở Tương đang ngồi đột nhiên giơ tay lên:

“Cô Giáo, bạn Tiểu Vũ cùng Hồ Bân đi học lại ăn trong lớp.”

Tiểu Vũ Điểm đem chocolate trong tay nhét vào túi bên trong, bé mập ở bên đang nhai vội vàng nuốt, toàn bộ đều nuốt vào bụng.

Bé mập đứng lên, bé vỗ vỗ ngực của mình: “Cô giáo, con có ăn, Tiểu Vũ Điểm không ăn nha.”

“Hai con lại đây,” Cô giáo nhịn cười, đem hai cái tiểu gia hỏa đứng bên cạnh mình, sau đó lấy một cây roi, xụ mặt nói.

“Hai đứa xòe tay ra.”

Bé mập thực nghĩa khí, bé vươn tay chắn trước mặt Tiểu Vũ Điểm.

“Cô giáo, Tiểu Vũ Điểm không có ăn, muốn đánh cô cứ đánh con,” bé vươn cánh tay béo trắng nõn của mình đặt trước mặt cô giáo. “Cô giáo đánh con đi, đánh hai cái.” Bé mập giống như chịu chết, cả mặt và cằm đều run lên.

Mà lúc này một bàn tay nhỏ thò tới, giống như một bàn tay trong suốt, đầu ngón tay nho nhỏ.

“Cô giáo, Tiểu Vũ Điểm cho anh mập ăn, đánh Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm không sợ.”

Bé thật dũng cảm đứng dậy, mẹ nói đã làm sai liền phải bị phạt, hơn nữa chính mình làm sai thì mình phải thừa nhận, không thể làm liên lụy anh mập.

“Khụ…” Cô giáo nâng roi lên, “Tốt, các con đều phải nhớ, cô đã nói rồi, không được ăn trong lớp học.” Nói rồi roi trong tay cô đánh xuống dưới, tất nhiên cô không đánh mạnh, chỉ nhẹ nhàng đập vào hai bàn tay nhỏ khiến bọn trẻ cảm giác được đau một chút. Có điều, tuy rằng không đau, nhưng bọn trẻ cũng có tự tôn, Tiểu Vũ Điểm cúi đầu mím đôi môi phấn nộn cắn lên, bé ngẩng mặt nhìn thoáng qua Sở Tương. Sở Tương từ trong mũi hừ một tiếng, lấy búp bê mới của mình khoe khoang.

Tiểu Vũ Điểm đem một tay đặt ở đầu gối, tay còn lại thò vào trong túi, sờ soạn thỏi chocolate bên trong, tròng mắt bé xoay một chút, lại là cười.

Kỳ thật trẻ con thật dễ dàng thỏa mãn, giống như Tiểu Vũ Điểm, bé không nhớ cũng không mang thù. Bé bụng không lớn cho nên cũng không mang theo nhiều đồ, hiện tại trong túi phía trước chỉ có cục chocolate.

Lúc tan học, là Cao Dật đến đón con gái, anh ôm Tiểu Vũ Điểm liền đi, đúng lúc Sở Luật mở cửa xe bước ra. Cao Dật dừng bước một chút, quả là khéo léo, thế nào lại gặp ở đây.

Anh đem giấu mặt Tiểu Vũ Điểm trong lồng ngực, xoay người hướng một con đường khác đi.

Sở Luật tới đón Sở Tương, Sở Tương vừa lên xe chỉ ngồi im không dám nói gì.

“Hôm nay trong trường học thế nào?” Sở Luật không dành quá nhiều thời gian ở chung với đứa bé này, đối với lợi ích của con gái mình thật sự không bồi dưỡng ra được nhiều tình cảm, có điều anh đối với Sở Tương đã là kiên nhẫn rất nhiều so với người khác.

“À, tốt ạ.” Sở tương tự chơi ngón tay của mình, thoáng nhìn trộm Sở Luật. Sở Luật nhìn thẳng phía trước mặt vẫn không biểu cảm gì. Sở Tương vẫn sợ người cha, tuy rằng cha đối với nó không tồi, nhưng cha lại không thích nói nhiều, cũng là luôn giữ mặt lạnh cho nên nó sợ.

Về tới Sở gia, Tống Uyển vừa thấy cháu gái mình liền kêu lên bảo bối, lại đem cháu đi thay quần áo, cho cháu đồ ăn vặt.

“Bà nội, con muốn tham gia thi vẽ tranh, con nhất định sẽ lấy giải nhất.”

Sở Tương nắm chặt tay của mình, nó biết mình nhất định phải giỏi, chỉ có giỏi mới có thể làm ba thích, làm bà nội vui vẻ.

“A, Hương Hương nhà ta nhất định sẽ được giải nhất.” Tống Uyển bế Sở Tương lên, trong chình chính là kiêu ngạo cực kì, xem ra bà thật tinh mắt, chọn được một đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn.

Sở Luật ngồi bên yên lặng xem tạp chí trong nay, hai chân vắt chéo tự tạo thành một không gian riêng, không để ý tới mọi người xung quanh.

Mà lúc này ở một ngôi nhà khác, nơi này giống như bao ngôi nhà bình thường khác, bên trong vật dụng không nhiều, tuy rất đơn giản nhưng nơi nơi đều là không khí đầm ấm yên bình.

Thỉnh thoảng gió lùa vào cửa sổ làm phiêu động bức màn tím, bên ngoài cửa sổ trồng mấy bộn hoa lan nhỏ, không phải là loài hoa quý gì nhưng bốn mùa xanh tốt. Mặt bàn trải khăn hoa nhỏ màu tím, giữa bàn là một bình hoa, trong bình lúc này cắm mấy bông hoa nhỏ rất đẹp, mang theo mùi nhàn nhạt, cũng khiến cho ngôi nhà thoang thoảng hương thơm.

Trê mặt bàn ăn đã bày bốn món ăn, một canh, một niêu thơm nồng cá chua ngọt còn bốc hơi nóng hổi.

“Mẹ, con đã về.” Cửa còn chưa mở giọng Tiểu Vũ Điểm đã vang lên từ bên ngoài.

Cao Dật mở cửa, anh tiến vào, lấy tủ giày đổi dép lê, bụng đã sôi ùng ục.

“Ba, Tiểu Vũ Điểm đói bụng,” Tiểu Vũ Điểm xoa xoa bụng mình muốn ăn cơm.

“A, ba cũng đói bụng.” Cao Đạt ôm Tiểu Vũ Điểm đi toilet, hai người đều rửa sạch tay rồi mới lại ăn cơm, tuy rằng đều không phải sơn hào hải vị nhưng ba người đều ăn thập phần vui vẻ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx