sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 617

Chương 617. Không cho thấy

Lúc cho là Hạ Nhược Tâm lại muốn ăn, Cao Dật dù tạm chấp nhận cũng vươn tay cầm lên yêu thích.  Anh gắp một củ cải ti đặt vào bát cơm của mình, “Đây là đồ ăn riêng của anh, em một cây cũng đừng động, em ăn rau xanh đi.” Anh chọn những củ cải ti một cây cũng không còn, trên bàn một đĩa củ cải ti đều đặt ở trước mặt anh, anh lại gắp một ít đồ ăn khác đặt trong bát của Hạ Nhược Tâm.

“Em, ăn nhiều đồ này sẽ tốt cho da.”

Anh nói xong tự ăn đô đồ của mình, những cây củ cải ti toàn bộ đều chui vào bụng anh, mà ở nơi không ai biết, vốn là vẻ mặt ôn nhã lại hơi hơi hiện lên nét cười khổ.

Nhược Tâm, em đang bối rối a.

Bên ngoài mưa tuyết to bay tán loạn, Hạ Nhược Tâm thu dọn bát đũa, chờ đến lúc cô đi ra Cao Điểm lấy khăn ra khăn quàng cùng mũ.

“Hôm nay anh không phải không đi làm sao?”

Hạ Nhược Tâm nhớ hôm nay Cao Dật không có ca trực, anh không phải trực sao lại muốn ra ngoài.

“Không phải anh muốn đi ra ngoài.” Cao Dật đã đi tới đem khăn quàng lên cổ Hạ Nhược Tâm, lại đem mũ đội cho cô.

Hạ Nhược Tâm khó hiểu, đôi mắt vẫn ánh lên muốn hỏi vì điều gì.

Cao Dật kì thật thích nhất đôi mắt này của cô, cho tới nay đều rất trong sáng, mà linh hồn cô cũng ở nơi nào, cho dù chịu qua quá nhiều khổ đau, quá nhiều tổn thương, từ đầu đến cuối ở trên ngực cô vĩnh viễn đều là một tấm lòng son.

Anh mở cửa, cầm tay kéo Hạ Nhược Tâm.

“Em ra ngoài đi.”

Hạ Nhược Tâm đem tay đặt lên cửa, cô gì cái gì mà muốn ra ngoài.

“Ra ngoài nói rõ ràng với anh ta.” Cao Dật đẩy cô đi ra ngoài, bên ngoài gió lạnh vừa thổi tới trên mặt bọn họ, chính như vậy trong nháy mắt Cao Dật cảm giác trái tim mình dường như đã bị thổi tới lạnh lẽo.

Hạ Nhược Tâm tay vẫn không rời then cửa. Cô không nghĩ, cô thật sự không nghĩ cùng người đàn ông kia lại có bất luận quan hệ gì. Chỉ là giữa bọn họ muốn bỏ không được, muốn đoạn không xong quan hệ, bỏi vì giữa bọn họ còn có con gái huyết mạch tương liên.

“Đi thôi,” Cao Dật đặt tay trên đầu Hạ Nhược Tâm, sau đó cúi người nói nhỏ ở bên tai cô, “Em không phải phụ nữ sẽ lùi bước, mặc kệ qua bao lâu đi nữa, hai người đều phải có ngày nói rõ ràng.” Mà góc độ của anh lúc này, với người khác mà nói, giống như giữa nam nữ đang hôn môi, anh mang theo đôi mắt đen cười, cũng hiện lên một ít ý gì.

Người khác làm anh không thoải mái, anh như thế nào không trở về trả thù.

Hạ Nhược Tâm chậm rãi lỏng rời tay ra, sau đó cô đi vào trong gió tuyết, phía sau người đàn ông vẫn đứng ở cửa, cô quay đầu lại, liền thấy người đàn ông kia nhìn cô cười cổ vũ.

Giữa trời mưa tuyết, người đàn ông kia không khác gì một người tuyết, trên tóc anh, trên vai, trên quần áo, thậm chí trên lông mi đều rơi xuống một tầng tuyết. Môi mỏng của người đàn ông lúc này đang run lập cập, sắc mặt cực kì không tốt. Lúc này anh vốn dĩ chớp đôi mắt, cũng là tuyết trên lông mi rơi xuống hòa tan. Đột nhiên, khóe mắt người đàn ông nóng lên, vừa lúc cũng đi theo tuyết tạo thành nước.

Có chút băng, có chút lạnh, có chút lãnh, có chút hàn.

“Nhược Tâm, có thể để mẹ anh thấy bé không?”

Sở Luật vươn tay từ trong túi mình ra, muốn nắm lại một chút, có điều ngón tay chết lặng cứng đờ, động tác như vậy cũng không làm được. Dẫu sao anh vẫn là con người, anh vẫn có máu có thịt, cũng sẽ bị đông lạnh tới chết mà không tự biết.

Tuyết thỉnh thoảng dừng trên người Hạ Nhược tâm, mà cô không định nói chuyện, đặc biệt đối với người đàn ông trước mặt này.

Đôi môi người đàn ông mấp máy, giống như thở dài nhẹ nhàng.

Hạ Nhược Tâm lúc này lại xoay người.

“Nhược Tâm…” Sở Luật kêu tên cô, âm thanh như bị kìm nén lại, “Dù sao bé cũng là con cháu Sở gia phải không?”

Hạ Nhược Tâm ngừng bước, cô cũng muốn biết có phải hay không có một ngày âm thanh của cô cũng bị băng tuyết thanh lãnh như vậy.

“Của Sở gia các người?” Cô nhẹ nhàng cười, cười rất châm chọc, “Anh, còn có người của Sở gia, đều không có tư cách.”

Mạng của Tiểu Vũ Điểm được cứu trở về như thế nào, cô sẽ vĩnh viễn không quên. Mới là đứa trẻ ba tuổi đã phải nhận hết khổ, nhận hết hết đau đơn, thậm chí suýt chút nữa không thể trở lại.

Bé mang dòng máu Sở gia, chính là Sở gia lại không cứu bé.

Cô càng không quên, là ai ở nhà trẻ đã cướp mất giải nhất của Tiểu Vũ Điểm, làm bé khóc, làm bé khổ sở. Lại là ai không cho bé vào phòng học làm bé sinh bệnh. Đúng vậy, Sở gia như vậy có tư cách gì, bọn họ có tư cách gì?

Gió trực tiếp thổi tới mặt cô, mọi thứ cứ hiện hữu đều đau đớn.

“Em về rồi,” Cao Dật đã đi tới, nhẹ nhẹ phủi tuyết trên vai cô, Hạ Nhược Tâm cười với anh, chỉ là nụ cười kia lúc này lại ẩn dấu sắc trời, như có tuyết có chút lạnh.

Thân thể Sở Luật như đá vẫn đứng đó, anh cứ ngốc ngốc đứng như vậy, thành một khối băng, một mảnh tuyết, mội bụi rậm.

Tới buổi tối, Hạ Nhược Tâm ngồi dậy trên giường, kỳ thật cô cũng không biết mình vì cái gì lại rât sít mất ngủ. Mấy năm gian khổ, cô trước nay đều không có quá một ngày ngủ không được. Từng ngày, từng khác đều là gian nan chống đỡ, chính vì có thể kiếm nhiều hơn ít tiền, đúng vậy, là mệt. Mà hôm nay…

Cô đứng lên, đi tới bên ngoài, vươn tay kéo nhẹ bức ràm. Tuyết vẫn chứ rơi, đã đem bên ngoài xếp thành một thế giới trắng xóa.

Đèn đường vẫn tỏa sáng xuống mặt đất, mơ hồ có thể cảm nhận một chút ấm áp đỡ lạnh giá, còn có người đàn ông kia vẫn đứng bên ngoài.

Trên người ấm áp mà băng lại ở trong mắt. Có một mảnh bông tuyết lọt vào trong ánh mắt anh, anh chớp chớp mắt, bông tuyết kia tan thành nước, theo khóe mắt anh lặng yên chảy xuống.

Một hồi tới công ty, anh giống như một người băng, quần áo trên người đều ướt đẫm.

Đây là rơi xuống sống sao, bộ dạng này của anh khiến Đõ Tĩnh Đường khiếp sợ, vội vàng tự chạy đi mua quần áo mới, đem ôm lấy. Thời tiết này là ý định tìm chết.

“Anh, anh có thấy cháu gái em không?” Đỗ tĩnh Đường vội vàng hỏi Sở Luật, đứa bé đâu, có thấy hay không?

Đang dùng khăn lông xoa tóc Sở Luật, động tác hơi hơi dừng một chút, rồi sau đó lại dường như không có việc gì tiếp tục xoa, một đôi mắt đen nhìn phương xa, lại là không biết đang nghĩ cái gì.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx