sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thâu Thiên Cung - Chương 03 - Phần 2

Hứa Mạc Dương càng nói lại càng kinh hãi, mơ hồ cảm thấy Xảo Chuyết đại sư sớm đã an bài mọi việc. Chẳng hạn lão sớm đã biết thành Đông Quy sắp bị công phá, cho nên khi y nhìn thấy lão thì lão đang vận huyền công, dường như để chuẩn bị sẵn sàng cho ánh mắt kinh thiên động địa ngay sau đó cùng với quá trình truyền công và khai thông kinh mạch cho y. Nhưng y không sao hiểu được, nếu Xảo Chuyết đại sư thật sự đoán trước được tương lai, thậm chí đoán trước được sự sống chết của bản thân mình, vậy tại sao lại không né tránh tai họa ngay từ sớm...

Đỗ Tứ nghe Hứa Mạc Dương kể lại những ảo giác xuất hiện trong tâm trí khi nhìn vào ánh mắt đó của Xảo Chuyết, liền hú dài một tiếng, nhìn Hứa Mạc Dương bằng ánh mắt đầy thâm ý. “Hứa tiểu huynh cơ duyên xảo hợp, gặp được kỳ ngộ này, nhất định phải sử dụng cho tốt, ngày sau ắt sẽ có thành tựu lớn!”

Đến khi nghe Hứa Mạc Dương kể lại, Xảo Chuyết đại sư từng chỉ ra ngày mùng Bảy tháng Tư sáu năm về trước là thời khắc bất lợi nhất của Minh Tướng quân, Đỗ Tứ hơi cau mày, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ chính vì thế nên sáu năm trước Xảo Chuyết mới tới tìm ta sao?” Còn Hứa Mạc Dương thì lại nghĩ đến cuộn vải giấu trong cây phất trần cùng với cây cung có kiểu dáng kỳ lạ, đầy sát khí kia, tâm trạng vô cùng bình tĩnh, đột nhiên hiểu ra một số điều. “Ta biết rồi, chính là ngày mùng Bảy tháng Tư sáu năm trước, Xảo Chuyết đại sư đã vẽ ra cây cung đó!”

Mặt mày Dương Sương Nhi ngẩn ngơ, nàng ta kể lại: “Phụ thân nói bốn năm trước, ông đã định ước hẹn với một đạo nhân, rằng trước tháng Tư năm nay sẽ phái một người tinh thông võ công của thành Vô Song đến Tiếu Vọng sơn trang ở nơi này. Bây giờ nghĩ lại, vị đạo nhân đó có lẽ chính là Xảo Chuyết đại sư, nhưng chẳng lẽ từ bốn năm trước đại sư đã biết được những biến cố xảy ra bây giờ? Và chẳng lẽ ngày mùng Bảy tháng Tư năm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó hay sao?”

Cả ba người cùng im lặng, trong lòng trào dâng một nỗi sợ hãi khó diễn tả bằng lời, nhưng mỗi người cũng có những suy nghĩ riêng.

Dương Sương Nhi hỏi: “Đỗ bá bá có biết Tiếu Vọng sơn trang nằm ở nơi nào không?”

Đỗ Tứ nói: “Đi tiếp về phía bắc hơn mười dặm nữa sẽ tới dãy núi Cách Vân, nơi cửa vào của nó có tên gọi là U Minh cốc. Đi qua U Minh cốc thêm hơn mười dặm thì tới Độ Kiếp cốc, Tiếu Vọng sơn trang nằm trên đỉnh Chư Thần trong Độ Kiếp cốc.”

Hứa Mạc Dương tò mò hỏi: “Tại sao tại hạ chưa từng nghe nói tới cái tên Tiếu Vọng sơn trang?”

Đỗ Tứ đáp: “Trong Độ Kiếp cốc toàn là những thứ kỳ hoa dị thảo, mãnh thú độc trùng, nghe nói còn có loài cây có thể giết người, vô cùng nguy hiểm, cho nên mới có lời đồn rằng đi qua cốc giống như là độ kiếp. Cũng vì thế Tiếu Vọng sơn trang xưa nay vẫn luôn hiếm có bóng người, tên của nó chẳng được mấy ai biết đến.”

Dương Sương Nhi không biết đang nghĩ đến điều gì, bỗng cắn chặt môi, hỏi: “Vậy trong Tiếu Vọng sơn trang có người nào không?”

Trên khuôn mặt Đỗ Tứ thoáng qua một tia dị thường. “Cư ngụ trong Tiếu Vọng sơn trang dường như là quý tộc lưu vong của nước nào đó, trên dưới tổng cộng có mấy trăm người, các trang đinh đều được huấn luyện bài bản, sức chiến đấu rất mạnh. Trang chủ của bọn họ là Dung Tiếu Phong, tuy không có danh tiếng trên giang hồ nhưng võ công cực kỳ lợi hại. Tứ Tiếu thần công mà y tự sáng tạo ra vốn hiếm khi xuất hiện trong mắt người đời, có điều thực sự là một môn kỳ công đi theo lối đi riêng và rất có thành tựu.”

Hứa Mạc Dương không kìm được tò mò, cất tiếng hỏi: “Tiếu Vọng sơn trang bí ẩn như vậy, cớ sao Đỗ tiền bối lại biết rõ thế?”

Đỗ Tứ cúi đầu nhìn bàn tay phải của mình, giống như đang nhớ đến chuyện xưa, sau đó lại chậm rãi đưa bàn tay phải đến trước mặt hai người, giọng nói trở nên khàn khàn, trầm thấp. “Mấy năm trước, ta từng vì một việc mà thường xuyên tới Tiếu Vọng sơn trang, còn giao đấu một chưởng với Dung Tiếu Phong, hai người hãy xem đi!”

Hứa Mạc Dương và Dương Sương Nhi cùng đưa mắt nhìn về phía bàn tay to lớn, sần sùi những khớp xương đó, chỉ thấy giữa lòng bàn tay có những đường nét hoa văn hết sức kỳ lạ. Chúng chạy ngang qua bàn tay, hõm xuống ở giữa và cong lên ở hai bên trái phải, dường như tạo thành một khuôn mặt cười, quỷ dị tới cực điểm.

“Đây là cái gì?” Dương Sương Nhi kinh hãi kêu lên.

Đỗ Tứ mỉm cười, nói: “Võ công của Dung Tiếu Phong chắc hẳn được truyền lại từ Sát Viễn đại quốc sư của Mông Cổ năm xưa, chuyên dùng ý để phá lực, dùng niệm để di động, khác hẳn với lộ số của võ học Trung Nguyên. Sau khi ta giao đấu với y một chưởng, lòng bàn tay chẳng hiểu sao lại xuất hiện hoa văn hình khuôn mặt cười này.”

Hứa Mạc Dương tỏ vẻ thận trọng, hỏi: “Như vậy là giữa tiền bối và Dung Tiếu Phong có hiềm khích, lần này chúng ta đi tới Tiếu Vọng sơn trang liệu có...”

Đỗ Tứ ngạo nghễ cười, nói: “Dung Tiếu Phong tuy là người ngoại tộc nhưng cũng thông tình đạt lý, cuộc tranh chấp năm xưa thực ra có nguyên do riêng, huống chi sau khi giao đấu một chưởng đó, hai người bọn ta chẳng ai làm gì được ai, tính ra ta và y không những không thể coi là kẻ đối đầu, ngược lại còn có cảm giác quý trọng nhau. Cái đạo của võ học mênh mông như biển cả, nếu có thể tìm được một người võ công không phân cao thấp với mình để thử chiêu thì thực là một điều rất có ích cho việc tu hành, tin rằng từ chưởng đó, ta và y đều nhận được không ít lợi ích.”

Hứa Mạc Dương nghe thấy những lời này, trong lòng nảy sinh rất nhiều cảm xúc. Đỗ Tứ tuy đã ẩn cư nơi biên thùy mấy năm nhưng bất kể là về võ công, trí tuệ hay kiến thức đều hết sức phi phàm, lời nói không nhiều nhưng mỗi câu đều có thể khiến người ta bừng tỉnh ngộ.

Dương Sương Nhi rốt cuộc không kìm được, cất tiếng hỏi: “Chúng ta cứ thế này mà tới Tiếu Vọng sơn trang sao? Đỗ bá bá không phải đã nói trong Độ Kiếp cốc gì đó còn có loài cây có thể giết người à?” Nói rồi nàng ta đưa tay lên khẽ vuốt ngực, thì ra trong lòng nàng ta vẫn luôn lo lắng chuyện này.

Hứa Mạc Dương cười, nói: “Dương cô nương gia học uyên thâm, ngay đến kẻ xấu như Tề Truy Thành cũng không sợ, không lẽ lại sợ một cái cây? Nói ra thực khiến người ta khó có thể tin được.”

“Hì hì!” Dương Sương Nhi lè lưỡi vẻ tinh nghịch. “Phụ thân chỉ dạy tiểu muội cách dùng võ công để đánh kẻ xấu, nhưng lại không dạy cách ra tay với một cái cây. Chẳng lẽ Hứa huynh có bản lĩnh tìm được huyệt đạo của cây cối sao?” Câu nói này thực khiến Hứa Mạc Dương dở khóc dở cười. Dương Sương Nhi vốn mang tâm tính của người trẻ tuổi, lúc mới gặp hãy còn hơi rụt rè nhưng bây giờ, khi đã quen thuộc thì cũng dám trêu chọc y rồi.

Đỗ Tứ thì lại đưa mắt nhìn những đường nét mơ hồ của ngọn núi nhấp nhô trong màn đêm mịt mờ phía trước, trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ lo lắng. “Địa thế dãy Cách Vân này cực kỳ đặc biệt, vách núi hai bên gần như dựng đứng, tuyệt đối không thể leo trèo, cho nên muốn tới được Tiếu Vọng sơn trang trong Độ Kiếp cốc thì nhất định phải đi xuyên qua sơn cốc chứ không còn cách nào khác. Tạm chưa nói tới Độ Kiếp cốc, ngay đến cửa ải đầu tiên khi đi vào dãy Cách Vân là U Minh cốc chúng ta cũng đã không thể né tránh được rồi.”

Hứa Mạc Dương thấy sắc mặt Đỗ Tứ có chút khác thường, bèn hỏi: “Trong U Minh cốc có gì sao?”

“Cốc này vốn không có tên, bây giờ được gọi là U Minh cốc chẳng qua là vì bên trong đó xuất hiện một ngôi mộ...”

Dương Sương Nhi dù sao cũng là nữ giới, nghe tới đây thì kinh hãi kêu lên: “Mộ? Là mộ của ai vậy? Đỗ bá bá đừng dọa cháu nhé!”

“Mộ chỉ có một ngôi nhưng bên trên lại đề tên của rất nhiều người.” Trên khuôn mặt xuất hiện một tia kỳ quái, Đỗ Tứ khẽ cười với Dương Sương Nhi, giải thích: “Cháu gái đừng sợ, chúng ta đợi đến bình minh, khi mà quỷ khí yếu hơn thì sẽ đi vào U Minh cốc.”

Hứa Mạc Dương vốn cảm thấy khó hiểu khi Đỗ Tứ bất chấp mối nguy hiểm bị truy binh của Minh Tướng quân đuổi kịp mà dừng chân nghỉ lại đây, tới lúc này mới hiểu rõ nguyên cớ. Nghe giọng điệu của lão, U Minh cốc tuyệt đối không chỉ đơn giản là có một ngôi mộ như vậy. Y bèn lập tức dò hỏi bằng ánh mắt, chờ những lời tiếp theo của lão.

Quả nhiên Đỗ Tứ lại chậm rãi nói tiếp: “Trong mộ không có quan tài. Điều kỳ quái nằm trên bia mộ.”

“Kỳ quái thế nào?”

“Mộ này thực sự rất đặc biệt, chỉ chôn người sống, không chôn người chết.” Đỗ Tứ cất giọng nặng nề. “Người nào chết rồi thì sẽ được xóa tên khỏi bia mộ.”

“Đó là những người nào?”

“Đều là những bậc hào cường nổi tiếng một phương trên giang hồ. Cái tên nào càng nằm phía trên thì lại càng là của các nhân vật ghê gớm.” Trên khuôn mặt Đỗ Tứ thoáng qua một tia dị thường. “Hai người thử đoán xem cái tên nằm ở vị trí đầu tiên trên bia mộ là của ai?”

Hứa Mạc Dương và Dương Sương Nhi đưa mắt nhìn nhau, đồng thời hô lên: “Minh Tướng quân?”

Đỗ Tứ cười rộ, nói: “Không sai, tuy có rất nhiều người coi khinh những việc mà Minh Tông Việt đã làm nhưng bất kể là ai cũng không thể không thừa nhận, hắn đích thực là một nhân vật...” Lão dừng lại một chút rồi khẽ thở dài. “... một nhân vật khiến người ta không thể không sợ, cũng không thể không khâm phục!”

Sau khi nghỉ ngơi chừng hai canh giờ, ba người lại tiếp tục lên đường. Đi thêm hơn mười dặm nữa, bọn họ rốt cuộc đã đi ra khỏi sa mạc, phía trước mặt chính là dãy núi Cách Vân.

Dãy núi Cách Vân được chia ra làm hai nửa chạy song song với nhau, ở giữa là một khe núi rất dài. Trong khe núi, mây mù lởn vởn suốt cả ngày nhưng lại bị vách núi cao vút hai bên chặn lại bên trong, cái tên Cách Vân chính là bắt nguồn từ đó. Cửa vào của khe núi là U Minh cốc, một nơi mà ngay đến những bậc cao nhân đầy kinh nghiệm trên giang hồ như Đỗ Tứ cũng phải thầm kinh sợ.

Vừa mới đi vào U Minh cốc, Hứa Mạc Dương đột nhiên có một cảm giác quái dị.

U Minh cốc nằm ở cửa vào của dãy núi Cách Vân, vừa mới bước chân vào trong cốc, sương mù đã lởn vởn xung quanh. Hơn nữa ở đây còn mọc rất nhiều loài cây không rõ tên gọi, so với mảng cát vàng mênh mông không có bến bờ ngoài kia thực sự là hoàn toàn khác biệt, tựa như một cõi đất riêng.

Lúc này đã là bình minh. Dưới vầng trăng treo cao trên trời, cảnh vật trong sơn cốc thoáng ẩn thoáng hiện giữa làn sương mù mờ mịt, tuy không ngăn nắp chỉnh tề nhưng rất thú vị.

Ở đây có giả sơn, có hành lang, thậm chí còn có cả một cây cầu đá cong cong. Dưới chân cầu tuy không có nước nhưng được thay bằng thảm cỏ xanh, kênh mương thì được thay bằng các khe rãnh. Những tảng đá kỳ dị nhiều vô kể, kết hợp một cách hoàn hảo với khung cảnh núi non dựng đứng xung quanh, cho dù là trong nội cung ở thành Đông Quy có lẽ cũng không có được cảnh sắc tao nhã thế này.

Đỗ Tứ lẩm bẩm: “Ba năm trước, khi ta tới thì nơi này chỉ có một ngôi mộ, không ngờ bây giờ lại xuất hiện thêm nhiều cảnh sắc thế này!”

Bốn phía xung quanh tĩnh lặng không một bóng người, chẳng rõ những cảnh sắc trong sơn cốc hoang vu này là do người nào tạo ra. Tuy thấp thoáng đã có ánh ban mai chiếu xuống, tất cả đều vô cùng bình yên nhưng dường như vẫn có những luồng quỷ khí rợn người lởn vởn quanh đây. Dù Đỗ Tứ từng tới nơi này nhưng giờ đây cảnh vật đã hoàn toàn khác khiến lão không khỏi có chút ngẩn ngơ. Hứa Mạc Dương và Dương Sương Nhi lại càng căng thẳng, một bàn tay của Dương Sương Nhi không kìm được nắm chặt lấy ống tay áo của Đỗ Tứ.

Ba người cùng bước lên cây cầu đá. Cây cầu dẫn thẳng tới một ngôi đình nhỏ màu trắng. Dưới làn ánh sáng lờ mờ của buổi bình minh, những chữ lớn được đề trên ngôi đình đột nhiên đập vào mắt: “Thiên địa bất nhân.”

Trong đình không có bàn ghế, chỉ có duy nhất một ngôi mộ màu xanh sẫm. Dưới mái hiên của ngôi đình còn treo một chùm chuông gió màu bạc, nó nhẹ nhàng đung đưa trong làn gió sớm, càng khiến không khí nơi đây toát lên vẻ thần bí và quỷ dị.

Ngôi mộ được xây bằng vô số tảng đá lớn màu xanh, chất đá cổ xưa, màu sắc thanh nhã. Phía trước ngôi mộ có dựng một tấm bia lớn, rộng chừng bốn thước.

Chữ viết bên trên tấm bia đó chắc hẳn là do bậc cao nhân khắc ra, mỗi nét đều ăn sâu vào đá. Cho dù ba người còn ở cách tấm bia hơn mười trượng nhưng Hứa Mạc Dương đã có thể nhìn thấy rõ phía trên cùng của tấm bia mộ có khắc ba chữ lớn: Anh Hùng chủng[12]. Phía bên dưới còn khắc chi chít những chữ nhỏ li ti.

[12] Chủng: mộ, phần mộ.

Một cảm giác bi thương đột nhiên trào dâng trong lòng Hứa Mạc Dương. Y cảm thấy cho dù là những đại anh hùng, đại nhân vật từng ngạo nghễ trong thiên hạ, lưu danh sử xanh thì đến cuối cùng cũng chỉ còn là một nắm đất, trở về với cát bụi.

Mấy chục năm nay, Hứa Mạc Dương vẫn luôn tung hoành nơi Tái Ngoại, với bản tính hào sảng, phóng khoáng, y nào đã có cảm giác bi lụy như thế bao giờ. Nhưng lúc này, đầu tiên là nhìn thấy bốn chữ “Thiên địa bất nhân” đầy khí thế bên ngoài ngôi đình, sau lại nhìn thấy ba chữ “Anh Hùng chủng” ở đây, y bỗng cảm thấy vạn sự đều là không. Có câu rằng: “Thiên địa vô thường, mệnh do trời định”, tức là tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của ông trời, cho nên có làm việc gì thực ra cũng chẳng hề quan trọng.

Hứa Mạc Dương hiểu rõ nhất định là ánh mắt đó của Xảo Chuyết đại sư đã làm thay đổi rất nhiều suy nghĩ của mình nhưng vẫn không sao kìm được nỗi bi thương. Lúc này, trên mặt y, lệ rơi nhạt nhòa, trái tim chấn động, thêm vào đó là vết thương cũ còn chưa khỏi, y suýt thì há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Dương Sương Nhi ở bên cạnh thì lại đang nhớ về phụ thân ở tận Giang Nam xa xôi. Chuyến đi tới Tiếu Vọng sơn trang lần này thực ra là nàng ta lén trốn ra ngoài, trên đường gặp được vị Lâm thúc thúc xưa nay vốn là người tiêu sái phóng khoáng nhất trong nhà, bèn dựa vào tâm tính trẻ con đòi đi một mạch lên Tái Ngoại để du sơn ngoạn thủy. Lúc này nàng ta mới nhớ ra mình rời đi như vậy, phụ thân ở nhà nhất định sẽ nhớ mong, lại nghĩ mình xưa nay vẫn quen thói điêu man, chưa từng hiếu kính với song thân bao giờ, còn thường xuyên làm phụ thân tức giận, nỗi bi thương trong lòng cũng bất giác trào dâng.

Hai người Hứa, Dương đột nhiên cảm thấy lòng ấm áp, những suy nghĩ buồn thương trước đó đột nhiên nguôi ngoai đi rất nhiều.

Thì ra Đỗ Tứ đã dùng hai tay trái phải đặt lên vai Hứa Mạc Dương và Dương Sương Nhi, truyền huyền công vào trợ giúp bọn họ gạt bỏ tâm ma. Chỉ thấy Đỗ Tứ tập trung tâm trí, sắc mặt nặng nề chưa từng có. Nhìn ánh bình minh đằng chân trời phía đông đang dần xua đi màn đêm, lão nói chậm rãi từng chữ: “Binh Giáp truyền nhân Lưu Mã hà Đỗ Tứ tới bái phỏng U Minh cốc!” Âm thanh vang vọng trong sơn cốc trống trải càng làm sự quỷ dị và thần bí tăng thêm bội phần.

Trong cốc vẫn không thấy xuất hiện một bóng người, cũng chẳng có tiếng động nào.

“A...” Giữa màn sương mù tịch mịch đột nhiên thấp thoáng vọng ra một tiếng kêu kinh hãi. Ba người lần theo hướng phát ra âm thanh, đi được mấy bước liền nhìn thấy một khung cảnh quỷ dị tới cực điểm.

Một hòa thượng hai tay múa may cây thiền trượng dài chừng tám thước đang đi tới từ phía trước với vẻ rất vội vàng. Gã hòa thượng múa cây thiền trượng rất nhanh, gần như đã hình thành một tấm lưới màu đen che chắn trước thân thể. Phía trên của gã treo lửng lơ một thứ gì đó. Thứ đó thuần một màu trắng, không ngừng đung đưa qua lại, theo sát trên đỉnh đầu nhưng dường như gã chẳng hay biết, cứ ra sức chạy như bay về phía trước, miệng không ngừng kêu ầm ĩ, giống như vừa gặp phải một chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.

“Quỷ!” Dương Sương Nhi không kìm được sợ hãi, thốt lên một tiếng, vội vàng đưa tay lên bụm miệng.

Một tiếng “keng” vang lên, thanh trường kiếm của Hứa Mạc Dương đã rời khỏi vỏ, chỉ về phía gã hòa thượng kia. Đó không phải ai khác, chính là Thiên Nạn đầu đà dưới trướng Minh Tướng quân.

Sau khoảnh khắc, Thiên Nạn đã chỉ còn cách ba người chừng hơn một trượng nhưng vẫn có vẻ chẳng hay biết gì, miệng không ngừng kêu lớn, đôi tay ra sức múa may cây thiền trượng nặng tới mấy chục cân đó.

Thiên Nạn càng múa càng chậm, thứ màu trắng trên đỉnh đầu gã đột nhiên hạ xuống, va mạnh vào cây thiền trượng. Chỉ nghe “choang” một tiếng, Thiên Nạn lại quát lớn thêm lần nữa, thôi thúc chân nguyên múa thiền trượng nhanh hơn. Cứ nhìn tình hình này, chỉ e gã chẳng múa thêm được bao lâu thì sẽ kiệt sức mà chết.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx