Khang Ba Tưliền vẫy taygọi đại quản gialại, giới thiệu với Dương Nguyên Khánh:
-Đây làcháu họ của tychức tên làKhang Bác, hôm quamới quay về từ Samarkand, nóhiểu khá rõtình hình.
Người Túc Đặc tên Khang Bác này tiến lên thilễ:
-Tham kiến điện hạ!
-Đứng dậy đi!
Dương Nguyên Khánh khoát taycười nói.
-Tạ điện hạ!
Khang Bác không dám ngồi xuống, đứng sang một bên dùng vốn tiếng Hán lưu loát nói với Dương Nguyên Khánh:
-Nguyên nhân khởi
nghĩa của các nước Túc Đặc làTây Đột Quyết ápbức quá đáng, thuế phú quá nặng, vídụ, thần chuyển một xe tơlụa điSamarkand, trừ đitiền vốn cóthể kiếm được sáu mươi xâu tiền, nhưng thần phải nộp thuế tới bốn mươi xâu, chỉ còn dư haimươi xâu, còn phải trừ chiphí điđường, cuối cùng còn sót lại một ít, thậm chí lỗ vỗn, đúng làloại thuế phú nặng nề này khiến người Túc Đặc không thể không tạo phản.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, lại hỏi:
-Tây Đột Quyết đã trấn áptạo phản rồi sao?
-Không có, tình hình
hiện tại ngày càng nghiêm trọng, lúc đầu làdân thường tạo phản, bây giờ quốc vương của các quốc giacũng bắt đầu khởi binh tạo phản, khắp nơi khói lửa dấy lên, Tây Đột Quyết mệt mỏi, chiến tranh kịch liệt nhất chính làthành Toái Diệp, nghe nói quốc vương thành Toái Diệp làmột người Hán.
-Người Hán?
Dương Nguyên Khánh nhướng mày:
-Ông tatên làgì?
-Cụ thể thần cũng không
biết, hình như họ Trương.
Dương Nguyên Khánh trầm tưmột lát, trong lòng đã ngộ rađiều gìđó. Lúc này một tên lính bước nhanh tới, gésát taiDương Nguyên Khánh nói vài câu, ánh mắt Dương Nguyên Khánh lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi cười lên, saolại cóchuyện trùng hợp như vậy.
Hắn đứng lên nói:
-Tạm thời cóviệc taphải quay về, lão Khang đatạ món quà ông dành chotiểu nữ.
-Điện hạ khách khí quá rồi, concái đã lớn như vậy rồi, tychức chưa cóchúc mừng, trong lòng thấy hổ thẹn, hôm naychỉ là cóchút thể hiện lòng thành..
Khang Ba Tưtiễn bangười bọn họ lên xe,lúc này mới quay đầu thở dài nói với cháu họ:
-Chỉ mong quân Tùy cóthể tham gialoạn Tây Vực, để chiến tranh sớm trở lại bình thường.
Xengựa rời khỏi chợ bắc, chạy nhanh về hướng vương phủ. Trong xe hai cô congái quay lưng về phía phụ thân, trốn ởmột góc trộm nhìn bảo thạch… trên khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ như hoa. Dương Nguyên Khánh ngồi phía sau xengựa mỉm cười nhìn haiđứa congái quay lưng về phía mình, cóthể làm các con vuicũng làniềm vuilớn nhất của người làm cha.
- Haicon, cómuốn tanói với mẫu thân về chuyện đá quý.
-Không cần!
Dương Băng và Tư Hoagiống như conthỏ bị giật mình, cùng nhảy lên, liên tục xuatay:
-Tuyệt đối không thể nói.
Dương Nguyên Khánh cười lên ha ha:
-Vậy thì ngoan ngoãn ngồi, đừng cólén lút như cất giấu bímật gìvậy, lại còn quay lưng về phía phụ thân.
Hai côgái đều cúi đầu áingại, xengựa tới cửa Vương phủ rất nhanh, dừng lại, lúc này Dương Nguyên Khánh mới nói với haingười:
-Quay về đi! Chaphải đicung Tấn Dương cóviệc.
Dương Băng và Tư Hoaxuống xe,nắm tay đivào trong phủ, Dương Nguyên Khánh nhìn theo hainàng bước quacửa phủ, lúc này mới nói:
- Mau đicung Tấn Dương!
Lúc này đã làxế chiều, cung Tấn Dương đã bãi triều, trong cung vẫn còn vài quan viên chưa về nhà, nhất làHộ bộ và TưNông Tự, hơn trăm quan viên đều bận rộn làm thêm để phân phối bò dê chocác quận.
Xengựa của Dương Nguyên Khánh luôn dừng lại trước Tử ViCác, KýThất Tham Quân sớm đợi trong này liền chạy rađón:
-Tham kiến điện hạ!
Dương Nguyên Khánh gật đầu hỏi:
-Người còn ởđây không?
-Vẫn đang đợi điện hạ!
-Dẫn tới thẳng quan phòng của ta.
Dương Nguyên Khánh đivào Tử ViCác rồi đithẳng lên đầu, hắn quay vào phòng mình, cởi áobào, ngồi xuống trước bàn, lúc này cửa mở ra,Trư Toại Lương dẫn theo một gãđàn ông vội vàng đivào. Người đàn ông khoảng bamươi tuổi, dáng người khôi ngô, haimắt lõm sâu, làmột gãngười Hán mang dòng máu người Hồ.
Ngừi đàn ông tiến lên quỳ xuống, dập đầu một cái nặng nề:
-Toái Diệp LýTriệu
Quân bái kiến Sở thê điện hạ!
- Lýtiên sinh xinđứng lên!
Dương Nguyên Khánh rahiệu chothân binh bên cạnh nâng gãlên, Dương Nguyên Khánh cười hỏi:
-Nghe nói quốc vương Toái Diệp họ Trương cóphải tên Trương Trọng Kiên?
Lý Triệu gật đầu, rơi lệ nói:
-Đúng vậy, thần phụng mệnh Quốc Lâu đến cầu cứu điện hạ.
Nói xong, gãrút ramột phong thư, hay taytrình lên, thân binh đưa thư choDương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh mở thư rađọc một lượt, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, quốc vương Toái Diệp đúng làCầu Nhiêm Khách Trương Trọng Kiên. Năm đó sau khirời Lạc Dương, mười mấy năm trời đilang hang Tây Vực, cuối cùng xây dựng quốc giacủa mình ởToái Diệp.
Trong thư Trương Trọng Kiên khẩn cầu đại Tùy cóthể xuất binh cứu viện Toái Diệp, vàbằng lòng hợp vào cố quốc, thành một quận của đại Tùy.
Đồng thời trong thư Trương Trọng Kiên nói rõ choDương Nguyên Khánh, hiện nayTây Đột Quyết gặp phải nguy cơthống trị cực lớn, quân đội trấn ápkhởi nghĩa khắp nơi, binh lực phân bố khắp nơi, đúng là cơhội xuất binh tiêu diệt Tây Đột Quyết.
-Thì ra Lýtiên sinh làđại tướng quân Phiêu Kỵ của Toái Diệp, thất kính rồi.
Lý Nguyên Khánh khẽ
cười.
-Triệu Quân không dám, khẩn cầu sở Vương điện hạ cóthể xemphần lớn thần dân Toái Diệp đều làngười Hán, xuất binh giải cứu mối nguy Toái Diệp, lương thực trong thành đã không còn đủ, nhiều nhất còn cóthể cầm cự hai batháng, khẩn cầu điện hạ xuất binh!
Lý Triệu Quân trong lòng lotới cực điểm, gãlại quỳ xuống, lại không kìm được cảm xúc khóc thất thanh.
Trư Toại Lương liền nâng LýTriệu Quân lên, nhẹ giọng anủi ykhiến cảm xúc của gãổn định lại, Dương Nguyên Khánh đợi chođến khi gãbình tĩnh lại, lúc này mới hỏi:
-Tướng quân nói phần lớn cưdân nước Toái Diệp làngười Hán, có baonhiêu người Hán, di cư quađó như thế nào?
Lý Triệu Quân thở dài một tiếng nói:
-Theo rất nhiều con
đường, cóvài người làngười Hán ởTây Vực, vài người là nôlệ người Hán màchúng tôi mualại được trong tayĐột Quyết nhưng phần lớn là doloạn Trung Nguyên vài năm trước mà dichuyển chạy đến Tấn Dương, phần lớn làngười Quan Lũng. Từ năm Đại Nghiệp thứ bảy đến nay, liên tiếp hơn bamươi nghìn người bỏ chạy, chúng tôi cung cấp lộ phí lương thực chobọn họ, hiện nayngười Hán ởToái Diệp cókhoảng bốn mươi nghìn người, chiếm khoảng haiphần dân số nước Toái Diệp.
-Vậy hiện nay có baonhiêu quân Đột Quyết baovây Toái Diệp, nhatrướng Tây Đột Quyết có baonhiêu quân, còn Xạ Quỹ Khả Hãn bây giờ ởđâu?
-Bẩm điện hạ, hiện nayđội quân Tây Đột Quyết baovây Toái Diệp cókhoảng haimươi nghìn quân, binh lực không nhiều, chủ yếu làbinh của chúng tôi không đủ vũkhí, chỉ cóthể thủ thành, khó cóthể trực tiếp đối đầu với bọn họ. Xạ Quỹ Khả Hãn hiện tại Đột Quyết hãn đình, binh lực cụ thể thì thần không biết, nhưng sẽ không quá bamươi nghìn người.
Dương Nguyên Khánh chắp tay saulưng đivài bước, đây thực ra làmột cơhội. Phong trào tạo phản mãnh liệt các nơi Tây Đột Quyết thống trị, haitrăm nghìn quân Tây Đột Quyết phân bố trong lãnh thổ quốc giatừ Quy Tưđến Tây Hải.
Nếu TôĐịnh Phương cóthể liên hợp các nước chư hầu doThiết Lăng cầm đầu, cùng đánh Tây Đột Quyết, đây chắc sẽ làmột đòn trí mạng của Tây Đột Quyết. Hơn nữa Toái Diệp cóhơn bốn mươi nghìn người Hán, Trương Trọng Kiên đồng ýgộp vào Đại Tùy, đây cũng là cơhội đại Tùy mở rộng.
Thực ra banđầu, sau khiDương Nguyên Khánh biết lý doTây Đột Quyết không tiến công quận YNgô, hắn lại càng có ýnghĩ tiến công Tây Đột Quyết, chỉ cóđiều hắn dự định sau khithống nhất thiên hạ mới suynghĩ tới chuyện này.
Nhưng bây giờ Toái Diệp cầu cứu, đúng là cơhội xuất binh quân Tùy, nghĩ tới đây, Dương Nguyên Khánh dứt khoát hạ quyết tâm, chậm rãi nói:
- Ta cóthể xuất binh cứu Toái Diệp!
Bốn mươi nghìn quân Tùy dọc theo lòng sông Hán Thủy trùng trùng điệp điệp hành quân về phía tây, trên đường đixuyên quanúi nontrùng điệp, uốn lượn về phía tây, nhánh quân Tùy này do haimươi nghìn kỵ binh và haimươi nghìn bộ binh hợp thành, lần sớm nhất là dosự sắp xếp lại hàng quân của Lưu Vũ Chu vàĐậu Kiến Đức.
Sau đó lại nhiều lần đánh tantrọng chỉnh, đặc biệt là ởquận HàNội, trải quaviệc chỉnh đốn kỷ luật quân đội của Dương Nguyên Khánh, trải quađại chiến, nhánh quân Tùy này dần dần được đào tạo thành một đội quân tinh nhuệ.
Bốn mươi nghìn quân Tùy thanh thế lớn, trên đường điquận Phòng Lăng vàquận Vọng Phong thấy thế màhàng. Cuối cùng đội quân dừng lại đóng quân ởphía tây huyện AnKhang ranh giới giữa quận Tây Thành vàquận Hán Xuyên.
Nơi quân Tùy đóng lại làmột sơn cốc dài hơn bamươi dặm, rộng hơn mười dặm, Nguyệt Hàmột nhánh sông Hán Thủy chảy quasơn cốc, nước sông rất nông, sâu nhất cũng chỉ tầm thắt lưng, nước sông trong suốt nhìn thấy đáy, bốn mươi nghìn quân đóng ở haibờ Nguyệt Hà.
Giữa trưa, mặt trời oibức chói trang giữa sông, tuymới chỉ làtiết giữa xuân, đã thấy oibức khó chịu. Binh sĩ ởtrong đại trướng nghỉ ngơi, lấy sức đợi lệnh xuất phát. Trong đại trướng trung quân, Từ Thế Tích đang họp cùng phó tướng CaoTử Khai, vàHành quân Tư mãDiêu Tấn Đông bàn chuyện quân tình.
Theo mệnh lệnh Dương Nguyên Khánh truyền xuống chobọn họ, bắt buộc phải lấy được Hán Trung trong ngày haimươi tháng tư, cắt đứt đường rút luivề bắc của quân Đường BaThục vàđường rút luiphía namcủa quân Đường Quan Trung. Bây giờ đã làmồng batháng tưvẫn còn thời gian nửa tháng nữa.
@by txiuqw4