sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tôi Là Số Bốn - Chương 21 - Phần 1

CHƯƠNG HAI MƯƠI MỐT

MỌI THỨ DIỄN RA MỘT CÁCH CHẬM CHẠP, TÔI TRÔNG THẤY BÓNG DÁNG KẺ THỨ HAI ở bậc thang trên cùng. Sam kêu lên vì ngạc nhiên, và tôi quay sang cậu bạn, sự im lặng ngập tràn trong tai, tiếp đó là những âm thanh choi chói đồng hành cùng sự chuyển động chậm chạp. Gã đàn ông đi sau bất thần xô Sam một cách thô bạo khiến đôi chân cậu ta mất hẳn điểm tựa, và, khi tiếp đất, thế nào cũng là những bậc thang ở dưới cùng, tiếp theo đó sẽ là nền bê tông. Tôi quan sát cậu đang chới với ở giữa khoảng không, đánh tay loạn xạ, trên gương mặt đau khổ hiển hiện rõ một nỗi kinh hoảng. Không kịp nghĩ ngợi, hoàn toàn theo bản năng, tôi đưa hai tay ra vào đúng cái thời khắc cuối cùng để đỡ lấy Sam, đầu của cậu bạn tôi chỉ cách sàn vỏn vẹn năm centimet. Tôi hạ Sam xuống một cách nhẹ nhàng.

- Quỷ tha ma bắt. - Bác Henri làu bàu.

Cậu bạn của tôi ngồi dậy, quáng quàng trở lui không khác nào một chú cua cho đến chừng đụng phải một khối tường ram ráp. Mắt Sam mở to, chú mục vào những bậc thang, miệng mấp máy nhưng không hề thoát ra một âm thanh nào. Kẻ thô bạo đứng ở những bậc thang trên cùng, cũng như Sam, đang cố nhận định những gì vừa xảy ra. Ắt hẳn là kẻ thứ ba vô cùng ngỡ ngàng.

- Sam, tôi chỉ... - Tôi ấp úng.

Gã đàn ông quay phắt lại cố chạy, nhưng tôi đã hút hắn xuống những bậc thang. Sam nhìn thấy kẻ hãm hại mình bị giữ lấy bằng một lực vô hình, thì chuyển ngay điểm nhìn sang bàn tay của tôi đang đưa về phía hắn. Cậu ta như chết trân, không thể thốt lên được một lời nào.

Thộp lấy cuộn băng keo, và vẫn giữ gã đàn ông lơ lửng trong không trung, tôi đưa hắn lên tầng hai. Hắn tuôn ra một tràng những lời tục tĩu khi bị tôi dán cứng ngắc vào ghế, nhưng tôi không ghi nhận được một lời nào, bởi lúc này, tâm trí tôi đang hoạt động điên cuồng để nghĩ xem chúng tôi sẽ phải giải thích như thế nào về những gì đã xảy ra với Sam.

- Im đi. - Tôi quát lên.

Hắn làm nhặng thêm một mớ những lời nguyền rủa nữa. Chịu hết xiết, tôi dán luôn miệng hắn lại rồi bước trở xuống hầm. Bác Henri đang đứng gần Sam, cậu bạn của tôi vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, gương mặt ngây ra, thất thần.

- Tôi chẳng hiểu gì hết. - Cậu ta cuối cùng lên tiếng. - Chuyện là sao vậy?

Bác Henri và tôi nhìn nhau. Tôi nhún vai.

- Cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi. - Sam như đang nài xin chúng tôi, giọng nói hằn đầy nỗi thiết tha muốn rõ sự thật muốn biết rằng cậu không hề mất trí, và rằng những điều cậu ghi nhận được không phải là do cậu tưởng tượng ra.

Lắc đầu, bác Henri thở dài. Thế rồi bác lên tiếng:

- Chuyện quái gì vậy trời?

- Chuyện gì là chuyện gì?

Phớt lờ tôi, người Giám Hộ quay sang Sam. Bác mím môi lại, ngó sang gã đàn ông đang ngồi đổ sụp người trên ghế, để đoán chắc rằng hắn vẫn còn chưa tỉnh, cuối cùng, bác đưa mắt sang Sam.

- Bác và John không như cháu nghĩ đâu. - Bác mở lời và dừng lại.

Sam vẫn im lặng, chỉ nhìn sững vào bác Henri. Tôi không đọc ra được những biểu hiện trên gương mặt của cậu bạn, cũng không biết bác Henri sẽ nói gì với cậu ta, liệu bác có lại dựng lên một câu chuyện quanh co phức tạp không, hay, chỉ một lần duy nhất, kể hết mọi điều với cậu? Gần đây tôi cũng đang hi vọng về điều đó. Người Giám Hộ chuyển điểm nhìn sang tôi, tôi gật đầu đồng ý.

- Mười năm trước, bọn bác từ một hành tinh có tên là Lorien đến Địa Cầu này. Bọn bác phải chuyển đến đây vì quê hương bị những cư dân của hành tinh khác tên Mogadore tàn phá. Chúng hủy hoại Lorien để khai thác tài nguyên, khi hành tinh của chúng đã trở thành một bãi rác thải không hơn không kém. Bọn bác đến đây ẩn náu cho đến chừng có thể quay trở lại Lorien, nhất định một ngày nào đó, bọn bác sẽ trở về. Bọn người Mogadore ở đây đang tầm nã bọn bác. Chúng đang săn đuổi người Lorien. Bác tin rằng chúng xuất hiện ở đây để thôn tính Trái Đất, đó là lí do vì sao hôm nay bác đến đây, để xem có tìm hiểu thêm được chút nào không.

Sam không nói gì. Giả như tôi có tâm sự với cậu ta tất cả những điều này, chắc chắn Sam sẽ chẳng tin tôi, có khi cậu ta còn nổi giận không biết chừng, nhưng nếu là bác Henri kể với Sam, với tính công bằng mà tôi luôn cảm nhận được nơi bác, thì không còn gì đáng để ngờ vực nữa, thế nào Sam cũng có cảm nhận y như vậy.

Cậu ta nhìn sang tôi.

- Vậy là tôi nói đúng: cậu là người ngoài hành tinh. Rõ ràng khi cậu thừa nhận, cậu không hề đùa một chút nào. - Sam nói với tôi.

- Phải, cậu nói đúng.

Cậu đưa mắt nhìn sang bác Henri.

- Thế còn những chuyện bác nói với cháu vào ngày Halloween?

- Câu đó thì không phải. Tất cả là như thế này. - Người Giám Hộ của tôi giải thích. - Mấy cái giả thuyết kì quặc đó khiến bác phì cười khi lang thang trên internet, chứ chẳng có gì sất. Nhưng những điều bác kể với cháu lúc này là sự thật đấy.

- Chà... - Sam ngập ngùng một thoáng và rồi liến thoắng. - Thế chuyện xảy ra vừa mới rồi là gì vậy bác?

Bác Henri hất đầu về phía tôi.

- John đang trong giai đoạn phát triển các sức mạnh nội tại. Siêu năng lực di chuyển các vật ở ngoài xa là một trong số đó. Khi cháu bị xô xuống, chính John đã cứu cháu.

Sam nãy giờ vẫn mỉm cười, đưa mắt sang tôi. Khi tôi nhìn đáp lại, cậu ta gật đầu.

- Tôi biết cậu khác lắm mà. - Sam nói trong niềm phấn khích.

- Khỏi cần phải nói. - Bác Henri bảo với Sam. - Cháu rất cần phải giữ kín chuyện này. - Đoạn, bác chuyển điểm nhìn sang tôi. - Chúng ta cần phải lấy thông tin rồi rời khỏi đây ngay. Không khéo, chúng đang lảng vảng ở quanh đây đó.

- Hai gã trên lầu chắc đã tỉnh lại rồi.

- Chứng ta lên nói chuyện với họ đi.

Bác Henri tiến tới nhặt khẩu súng nằm lăn lóc trên sàn lên, tháo băng đạn - đầy nhóc. Bác tháo tất cả đạn ra đặt trên cái kệ gần đó, đoạn đóng phập băng đạn lại rồi giắt súng vào lưng quần. Tôi giúp Sam đứng dậy, cả ba lên cầu thang, nhắm thẳng đến tầng hai. Gã đàn ông bị tôi dùng siêu năng lực đưa lên đang giãy giụa. Gã còn lại vẫn còn chưa hồi tỉnh. Bác Henri bước thẳng về phía kẻ kia.

- Ông đã bị chúng cảnh báo rồi. - Người Giám Hộ của tôi lên tiếng.

Gã đàn ông gật đầu.

- Nhưng giờ thì ông sẽ phải nói ra. - Bác Henri nói tiếp, bác tháo mảnh băng keo dán trên miệng gã. - Bằng không... - Bác lê qui-lát và chĩa thẳng súng vào ngực gã. - Kẻ nào đến chỗ các người vậy?

- Chúng gồm ba người. - Gã đàn ông làu bàu.

- Hừ, chúng tôi cũng ba người đây. Ai mà thèm quan tâm? Tiếp đi.

- Chúng bảo rằng nếu các ông có tới và tôi hó hé gì thì chúng sẽ giết ngay. - Gã đàn ông nói. - Tôi sẽ không nói gì đâu.

Bác Henri ấn thẳng nòng súng vào trán kẻ đối diện. Đột nhiên, tôi cảm thấy lòng mình chùng xuống, nao nao khó tả. Tôi đưa tay tới, kéo đầu súng ngắm xuống sàn. Người Giám Hộ tỏ ra ngạc nhiên.

- Vẫn còn có những cách khác mà bác. - Tôi đề nghị.

Bác Henri nhún vai nhưng cũng chịu hạ súng xuống.

- Thôi, nghe cháu vậy. - Bác khẽ giọng.

Tôi đứng đối diện với gã đàn ông, cách hắn một mét rưỡi. Ánh mắt của gã chiếu vào tôi hằn đầy vẻ hãi sợ. Gã rất nặng, tuy nhiên, sau khi đỡ lấy Sam và cho gã đàn ông lướt đi trong không trung, tôi ý thức được rằng mình có khả năng nâng được gã. Đưa hai tay ra trước, cả thân hình tôi gồng lên để tập trung. Ban đầu không có hiện tượng gì, nhưng rồi sau đó, thật chậm rãi, gã đàn ông bắt đầu cất mình lên khỏi nền nhà. Gã cố vùng vẫy, nhưng đã bị cột dính với chiếc ghế nên chẳng thể xoay xở được. Tôi tận dụng hết mọi giác quan, mọi năng lực để định thần, và trong trường nhìn của mình, tôi nhận ra bác Henri đang mỉm cười một cách tự hào, cả Sam cũng vậy. Mới hôm qua, tôi còn chưa nâng nổi được quả banh quần vợt; giờ thì tôi đang nâng hẳn một chiếc ghế với một gã đàn ông nặng hơn chín mươi cân đang ngồi bên trên. Biệt năng hoàn thiện nhanh thật.

Khi nâng gã đàn ông lên ngang với tầm mắt, tôi lật ngược ghế xuống và hắn tất nhiên bị lộn đầu xuống đất.

- Thôi nào! - Gã thét lên.

- Không! - Kẻ đối diện đáp lại. - Chúng đã nói rằng chúng sẽ giết tôi.

Tôi để cho chiếc ghế rơi tự do. Gã thét váng lên, nhưng trước khi gã rơi thẳng xuống đất, tôi đã kịp bắt gã lại. Rồi tôi nâng gã đàn ông ấy lên.

- Chúng gồm ba người! - Gã nói nhanh. - Chúng xuất hiện vào đúng lúc chúng tôi phát hành báo. Đúng ngay vào đêm đó.

- Trông chúng ra sao? - Bác Henri hỏi xen vào.

- Như hồn ma bóng quế vậy. Người ngợm trắng toát cứ như bị bạch tạng ấy. Chúng đeo mắt kính đen, nhưng khi chúng tôi không tiếp chuyện, một tên trong bọn tháo mắt kính ra. Chúng sở hữu những đôi mắt đen và những chiếc răng nhọn - những chiếc răng không được tự nhiên như của loài thú, mà trông như thể đã được giũa, được mài. Cả bọn đều mặc áo khoác dài và đội mũ phớt giống nhau, chẳng khác nào như vừa bước ra khỏi một bộ phim gián điệp hồi xưa. Mấy người còn muốn biết thêm cái quái quỉ gì nữa?

- Tại sao chúng lại tới đây?

- Chúng muốn biết chúng tôi lấy nguồn tin ở đâu ra. Chúng tôi kể rằng có một người đàn ông đã gọi điện thoại đến, bảo rằng ông ta có thông tin dành riêng cho chúng tôi, sau đó, ông ta kể một thôi một hồi về một nhóm người ngoài hành tinh đang muốn hủy hoại nền văn minh của chúng tôi. Tuy nhiên, người đàn ông đó lại gọi đúng vào ngày chúng tôi đang in nên thay vì đăng toàn bộ bài, chúng tôi lồng vào một mẩu tin và ghi rằng hẹn gặp lại bạn đọc vào số sau. Cái người đàn ông ấy đã nói nhanh đến độ chúng tôi gần như không nắm bắt được những điều ông ta nói. Chúng tôi đã định tối hôm sau sẽ gọi lại cho ông ta, nhưng mà rồi chẳng được, bởi lẽ bọn người Mogadore đã xuất hiện.

- Làm sao ông biết được chúng chính là người Mogadore?

- Thế liệu chúng còn có thể là lũ quỉ nào khác nữa? Chúng tôi mới viết về người Mogadore thì lạ chưa, ngay vào ngày hôm đó, một nhóm người ngoài hành tinh bỗng xuất hiện ngay trên ngưỡng cửa nhà chúng tôi và hỏi xem chúng tôi lấy nguồn từ đâu? Chẳng khó khăn gì để có thể nhận ra cả.

Gã đàn ông quá nặng, cứ phải giữ hắn mãi như vậy, tôi sẽ gặp phải không ít phiền hà. Trán tôi đã bắt đầu rịn mồ hôi, hơi thở cũng có dấu hiệu vào ra một cách khó nhọc. Tôi quay ngược gã lại và từ từ hạ xuống. Đến khi gã chỉ còn cách mặt đất khoảng ba mươi centimet nữa thì tôi buông cho rơi tự do, và gã đàn ông tiếp đất kèm theo một tiếng Hựưư. Tôi chống tay lên gối, thở hổn hển.

- Cái quái gì vậy? Tôi đang trả lời câu hỏi của mấy người mà. - Gã đàn ông kêu lên.

- Xin lỗi. - Tôi trả lời. - Ông nặng quá.

- Chúng chỉ đến có lần đó thôi sao? - Bác Henri thắc mắc.

Gã đàn ông lắc đầu.

- Chúng còn đến nữa.

- Sao vậy?

- Để tin chắc rằng chúng tôi không còn in gì nữa. Có lẽ chúng không tin chúng tôi, nhưng người đàn ông đã gọi đến kia thì không bao giờ trả lời điện thoại nữa, thế nên chúng tôi chẳng còn gì khác để mà in cả.

- Thế ông ta gặp phải chuyện gì?

- Vậy chứ ông nghĩ là chuyện gì? - Kẻ đối diện hỏi ngược trở lại.

Bác Henri gật đầu.

- Vậy ra chúng biết chỗ ở của ông ta?

- Chúng có số điện thoại mà chúng tôi định bụng sẽ gọi lại cho ông ta. Chắc chắn chúng sẽ lần ra được chỗ ở của người đó rồi.

- Chúng có đe dọa gì ông không?

- Quỉ tha ma bắt, có chứ sao không. Chúng quậy tung cái văn phòng của chúng tôi lên. Chúng xâm nhập cả vào tinh thần tôi. Chưa bao giờ tôi ở trong tình huống đó cả.

- Chúng làm gì tinh thần ông?

Kẻ đối diện khép mặt lại, hít vào một hơi khá dài trước khi trả lời.

- Trông chúng thậm chí chẳng có vẻ gì là người thật. Ba gã đàn ông ấy đứng trước mặt chúng tôi và nói bằng một chất giọng trầm đục, gắt gỏng, tất cả đều khoác trên người những chiếc áo dài thậm thượt, mũ phớt và kính đen, dù lúc ấy đã tối khuya. Trông cứ như chúng diện đồ để đi dự lễ Halloween hay gì vậy. Trông buồn cười và kì quặc chết đi được, thế nên ban đầu tôi cười như nắc nẻ…. - Gã ngừng lời. - Nhưng vào chính cái thời khắc đang cười ngả ngớn ấy, tôi bỗng ý thức được rằng mình đã phạm phải sai lầm. Hai tên Mogadore còn lại bỏ kính xuống, sấn đến chỗ tôi. Vào thời điểm ấy, tôi đã cố nhìn sang hướng khác, nhưng không thể được. Tôi bị buộc phải nhìn vào những đôi mắt ấy, như thể có một cái gì đó hút lấy tôi. Tôi như đang chứng kiến cái chết - cái chết của chính tôi, cũng như của những người tôi quen biết và yêu thương. Mọi thứ không còn buồn cười một chút nào nữa. Và không chỉ là chứng kiến cái chết một cách thuần túy đơn giản, mà tôi còn có thể cảm nhận được nó nữa - sự nghi hoặc, nỗi đau, cảm giác kinh hoàng đến tột cùng, rõ nét. Lâu rồi, tôi đã không còn có những cảm giác đó. Thế rồi những thứ tôi vẫn còn sợ hồi nhỏ chợt ùa về - những con thú nhồi bông có sự sống, miệng đầy những chiếc răng sắc nhọn và những chiếc móng vuốt sắc như dao; những thứ thông thường tất cả trẻ con đều sợ; người sói, ác hề, nhện khổng lồ. Tôi trông thấy tất cả qua đôi mắt của một đứa trẻ và chúng khiến tôi kinh hoảng. Mỗi lần bị một trong những thứ đó cắn vào, tôi có cảm tưởng như những chiếc răng ấy ngoạm từng mảnh thịt trên người mình mà dứt ra, và tôi cảm nhận được một cách cụ thể máu đang tuôn chảy lênh láng từ chỗ vết thương đó. Tôi đã không thể kiềm chế được tiếng thét.

- Các ông có chống cự lại không?

- Chúng mang theo hai trong số những thứ quỉ quái giống như loài chồn ấy - mập, chân ngắn, chẳng to hơn chó mấy. Miệng chúng nhểu đầy nước dãi. Một tên cầm xích giữ hai con vật ấy, nhưng không khó để có thể hình dung ra rằng lũ quái vật đang thèm thuồng, đói khát chúng tôi. Chủ nhân của chúng bảo rằng nếu chúng tôi kháng cự, họ sẽ thả chúng ra. Tôi cũng phải nói cho các người biết là mấy thứ đó không hề có trên Trái Đất. Nếu chúng là chó, thì đã chẳng phải vấn đề gì ghê gớm, chúng tôi hoàn toàn có thể chống trả được. Nhưng cái giống này rất có thể sẽ ăn sống nuốt tươi chúng tôi. Chúng cứ chồm khỏi sợi xích, gầm ghè, cố với cho được chúng tôi.

- Vậy nên ông kể lại?

- Phải.

- Thế chúng trở lại lúc nào?

- Vào đêm trước khi số báo kế tiếp xuất xưởng, quá tuần vừa rồi một chút.

Bác Henri trao đổi với tôi với một ánh nhìn khắc khoải. Mới chỉ có một tuần trước thôi, bọn người Mogadore đã từng cách nơi ở của chúng tôi ngót nghét một trăm dặm. Có lẽ chúng vẫn còn quanh quất đâu đây, theo dõi báo chí. Thảo nào gần đây, chẳng trách bác Henri lại cảm nhận được sự có mặt của bọn người ấy. Bên cạnh tôi, Sam ghi nhận tất tần tật mọi điều.

- Sao chúng không thủ tiêu các ông như chúng đã thực hiện với người cung cấp tin tức?

- Làm thế quái nào mà tôi biết được? Có lẽ bởi vì chúng tôi là chủ bút một tờ báo có uy tín.

- Sao người đàn ông gọi điện thoại đến lại biết về người Mogadore?

- Ông ta kể rằng đã bắt được một tên và tra khảo nó.

- Ở đâu.

- Tôi không biết. Số điện thoại của ông ta có mã gần thành phố Columbus, nằm về phía bắc, cách xa đây cỡ chừng sáu mươi hay tám mươi dặm.

- Ông nói chuyện với người đàn ông ấy à?

- Vânggg. Tôi không biết ông ta có bị mất trí hay không, nhưng trước đây, chúng tôi có nghe về điều tương tự như vậy rồi. Ông ta bảo rằng bọn người kia muốn xóa sổ nền văn minh như chúng ta đã biết, thi thoảng, ông ta lại nói nhanh đến độ khó có thể hiểu được bất kì một chi tiết nào. Có một điều ông ta cứ lặp đi lặp lại mãi rằng chúng đang săn đuổi cái gì, hay săn đuổi ai đó. Thế rồi ông ta bắt đầu lẩm nhẩm mấy con số.

Tôi tròn mắt.

- Số nào? Mấy con số đó có ý nghĩa gì?

- Tôi cũng không rõ. Như tôi đã nói rồi, ông ta nói nhanh quá, đến độ tất cả chúng tôi đều phải thi nhau ghi chép.

- Các ông ghi chép những điều ông ta nói à? - Bác Henri hỏi lại.

- Tất nhiên rồi. Nhà báo mà. - Gã đàn ông trả lời một cách ngờ vực. - Ông tưởng tụi tôi dựng chuyện lên hả?

- Phải. - Người Giám Hộ của tôi gật đầu xác nhận.

- Ông có còn giữ những ghi chép đó không? - Tôi hỏi.

Kẻ đối diện nhìn tôi, gật đầu.

- Tôi nói thật với các người, chúng chẳng có giá trị gì đâu. Hầu hết những gì tôi ghi lại là kế hoạch hủy diệt loài người của chúng.

- Tôi muốn coi. - Tôi gần như hét lên. - Đâu, mấy cái ghi chép đó đâu?

Gã đàn ông ra hiệu về phía chiếc bàn kê sát bên một vách tường.

- Chỗ bàn ấy. Trên mấy cái nhãn dính.

Tôi bước tới chỗ chiếc bàn, trên bàn đầy những giấy là giấy. Sau khi lướt mắt tìm kiếm những tệp nhãn dính, tôi tìm thấy mấy bản ghi chú không rõ ràng về tham vọng của người Mogadore trong hành trình thôn tính Trái Đất. Tuy nhiên, tất cả chỉ có thế, không thấy kế hoạch hay bất kì chi tiết nào, ngoài mấy từ lặt vặt.

- Đông dân.

- Tài nguyên của Địa Cầu.

- Hành tinh Mogadore.

Tôi lướt tới một ghi chú khác, đọc một cách cẩn thận đến ba, bốn lần:

HÀNH TINH LORIEN? LORIC?

1-3 CHẾT

4?

7 Ở TÂY BAN NHA

9 ĐÃ CHẠY ĐẾN NP

[ÔNG TA NÓI CÁI GÌ THẾ NHỈ? NHỮNG CON SỐ NÀY CÓ LIÊN QUAN GÌ ĐẾN TIẾN TRÌNH XÂM LƯỢC ĐỊA CẦU HAY KHÔNG?]


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx