sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tôi Là Số Bốn - Chương 30 - Phần 1

CHƯƠNG BA MƯƠI

GIÓ TỪ Ô CỬA SỔ MỞ LÙA VÀO TRONG PHÒNG HỌC NGHIÊN CỨU QUẢN LÝ GIA ĐÌNH, chiếc tủ lạnh ở đằng trước chẳng ngăn gió lạnh được bao nhiêu. Điện tắt khiến cho cả ngôi trường chìm trong bầu không khí lạnh lẽo. Số Sáu chỉ mặc duy nhất bộ đồ cao su, toàn thân đen tuyền, ngoại trừ một đường sọc xám kẻ xéo ở phía trước. Cô đang đứng giữa chúng tôi với một sự vững vàng và tự tin đến độ tôi mong sao mình cũng có riêng một bộ đồ Loric. Số Sáu toan mở miệng nói, nhưng bỗng ở bên ngoài, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên cắt ngang mọi sự. Tất thảy chúng tôi phóng bổ ngay tới bên những ô cửa sổ, nhưng chẳng thể nhìn thấy được điều gì đang xảy ra. Vụ nổ kéo theo những tiếng đập phá rất lớn, rồi có tiếng cào xé, nghiền giũa - một thứ gì đó đang bị hủy hoại.

- Có chuyện gì thế bác? - Tôi thắc mắc.

- Ánh sáng. - Bác Henri trả lời, át đi âm thanh của sự hủy hoại.

Tôi bật sáng tay mình và rọi ra sân. Ánh sáng soi được ba mét thì bị hút vào trong bóng tối. Bác Henri lùi lại, nghiêng đầu lắng nghe với sự tập trung cao độ, sau đó, bác gật đầu trong cam chịu.

- Toàn bộ xe cộ ngoài đó đã bị chúng phá nát bét hết rồi, kể cả xe của bác. - Người Giám Hộ báo tin. - Nếu tồn tại được và thoát được ra ngoài ngôi trường này thì chúng ta sẽ phải dùng tới chân.

Vẻ kinh hoàng hiện ra trên gương mặt của Mark và Sarah.

- Chúng ta không thể để lãng phí thời gian được nữa. - Số Sáu nói thêm. - Dù muốn dù không, chúng ta cũng phải đi, trước khi bọn quái vật và lính tráng ập đến. Cô ấy đã nói rằng chúng ta có thể ra ngoài theo ngả phòng tập thể dục. - Số Sáu hất đầu về phía Sarah. - Đó là hi vọng duy nhất của chúng ta.

- Cô ấy tên là Sarah. - Tôi giới thiệu muộn.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế ở gần đó, toàn thân rã rời trước sự khẩn cấp trong lời nói của Số Sáu. Có vẻ như cô ấy là người vững vàng, là người vẫn còn giữ được bình tĩnh trước sự khủng khiếp mà chúng tôi vừa mới chứng kiến ban nãy. Bernie Kosar đã trở lại cửa, cào chân vào những chiếc tủ lạnh đang chắn ngang, gầm gừ và rên rỉ vì sốt ruột. Nhờ ánh sáng phát ra từ tay tôi, lần đầu tiên, Số Sáu mới có dịp quan sát con vật. Cô gái chú mục vào Bernie Kosar, nheo mắt lại rồi đưa mặt tới gần. Thế rồi người đồng hành của chúng tôi tiến lại phía chú chó, vuốt ve nó. Tôi ngoái đầu lại nhìn theo. Thật kì lạ khi đột nhiên cô gái ấy nở nụ cười tươi rói.

- Sao thế? - Tôi hỏi.

Số Sáu ngẩng đầu lên nhìn tôi:

- Anh không biết hả?

- Biết cái gì?

Nụ cười của cô gái lại nở rộng thêm. Cô đưa mắt trở lại phía Bernie Kosar, lúc này đã vuột khỏi tay cô và chạy thẳng tới chỗ cửa sổ, cào chân liên tục vào đó, gầm ghè, thi thoảng lại sủa lên một cách phẫn nộ. Trường học đã bị phong tỏa, cái chết đang ở rất gần, gần như chắc chắn, và... Số Sáu vẫn tươi cười. Tôi không khỏi lấy làm bực bội.

- Chú chó của anh đấy. - Cô gái ngạc nhiên. - Hai bác cháu thực sự không biết à?

- Không. - Bác Henri trả lời thay.

Tôi chuyển điểm nhìn sang bác. Bác lắc đầu với Số Sáu.

- Cái quái gì vậy? - Tôi thốt lên. - Sao cơ?

Số Sáu nhìn tôi, rồi đưa mắt sang bác Henri. Cô cười thành tiếng rồi mở miệng toan giải thích. Nhưng trước khi những lời lẽ của cô gái sắp sửa thoát ngoài thì có một thứ gì đó bất chợt lọt vào tầm nhìn của cô gái, cô lao thẳng tới cửa sổ. Tôi theo ngay sau. Y hệt như lần trước, có hai ánh đèn pha mờ ảo quét qua ngã rẽ và bon thẳng vào sân trường. Nhưng đó là một chiếc xe hơi khác, có lẽ là của huấn luyện viên hay một giáo viên nào đấy. Tôi khép mắt lại và hít vào một hơi thật đầy.

- Chắc chẳng có ý nghĩa gì đâu. - Tôi lẩm nhẩm.

- Tắt ánh sáng đi. - Bác Henri lại nhắc tôi.

Tôi tắt nguồn sáng, siết hai tay lại thành nắm. Chiếc xe hơi ngoài kia có điều gì đó khiến tôi cáu giận. - sự mệt lử quái quỉ, những cái run rẩy kể từ lúc tôi lao ra khỏi cửa sổ phòng hiệu trưởng. Ý thức được rằng bọn Mogadore đang ở ngoài kia, chờ đợi và quyết định số phận của chúng tôi, tôi không muốn bị giam hãm trong căn phòng này thêm một phút giây nào nữa. Chiếc xe ở ngoài kia cũng có thể là chiếc xe đầu tiên chở đám lính. Khi ý nghĩ ấy vừa hiện lên chớp nhoáng trong tâm trí tôi, chúng tôi ghi nhận được ánh sáng ấy quét lui khỏi bãi đậu xe và phóng đi một cách hối hả, gấp rút ở trên cùng một con đường đã đến.

- Chúng ta phải ra khỏi ngôi trường quái quỉ này thôi. - Bác Henri quyết định.

***

Bác Henri ngồi trên chiếc ghế kê cách trước cửa ra vào ba mét, với khẩu súng ngắn đã ngắm sẵn sàng. Bác thở từng hơi thật chậm, dù toàn thân đang căng thẳng đến cùng cực, tôi có thể trông thấy rõ các thớ cơ trên quai hàm bác săn cứng lại. Không một ai trong chúng tôi nói một lời nào. Số Sáu đã tàng hình để ra ngoài thám thính. Chúng tôi ngồi ở đây chờ đợi và rốt cuộc, cũng xong. Nơi cửa ra vào xuất hiện ba tiếng gõ, là tiếng gõ của Số Sáu để chúng tôi biết là cô chứ không phải là một tên do thám nào đang cố xâm nhập. Người Giám Hộ hạ súng xuống, cô gái bước vào, ngay tức khắc, tôi di chuyển chiếc tủ lạnh vào sau cánh cửa để chặn lại. Số Sáu đã có được mười phút ở bên ngoài.

- Bác nói đúng. - Cô gái báo cáo tình hình với bác Henri. - Chúng đã phá hủy mọi xe ở bãi đậu, lại còn di chuyển các đống xà bần để chặn không cho cửa mở. Sarah nói đúng; bọn chúng bỏ qua cánh cửa ở khán đài. Cháu đếm được bảy tên do thám ở bên ngoài, và năm tên đang đi đi lại lại giữa các hành lang. Ngay ở ngoài cửa này cũng có một tên, nhưng đã bị cháu tính sổ rồi. Có vẻ như chúng đang sốt ruột. Cháu cho rằng những tên khác lẽ ra đã phải có mặt, và như vậy có nghĩa là chúng không còn ở xa nữa.

Bác Henri đứng dậy, cầm lấy cái Hộp, gật đầu về phía tôi. Tôi giúp bác mở Hộp ra. Bác thò tay vào, lấy ra vài viên đá nhỏ, tròn trĩnh, cho vào túi. Tôi không biết những vật thể đó là gì. Thế rồi bác Henri đóng nắp lại, khóa chiếc Hộp và đặt vào một cái lò nướng, đoạn đóng cửa lò lại. Tôi nâng một cái tủ lạnh lên, chắn trước lò nướng, ngăn không để cửa lò mở ra. Thực sự là không còn sự lựa chọn nào khác. Chiếc Hộp khá nặng, không thể nào vừa mang theo nó vừa chiến đấu được, và chúng tôi không thể để cho một tay nào được rảnh rỗi trong trận chiến này.

- Bác không thích phải để nó lại một chút nào. - Bác Henri nhìn nhận và lắc đầu.

Số Sáu gật đầu một cách băn khoăn.

Trong suy nghĩ của cả hai người về bọn Mogadore, có một điều gì đó về chiếc Hộp khiến cả hai không khỏi lo sợ.

- Nó ở đây sẽ không sao đâu. - Tôi trấn an mọi người.

Người Giám Hộ nâng khẩu súng lên, xoay đúng một vòng, nhìn sang Sarah và Mark.

- Đây không phải là cuộc chiến của hai cháu. - Bác lên tiếng. - Bác không biết ở ngoài kia sẽ ra sao, nhưng nếu mọi chuyện biến thành tệ hại, cả hai đứa sẽ phải quay trở lại ngôi trường này và nấp cho kỹ. Chúng không lùng hai cháu đâu, một khi có được bọn bác trong tay rồi, chúng sẽ chẳng quan tâm đi tìm các cháu làm gì.

Cả Sarah, cả Mark đều khiếp hãi thấy rõ, bàn tay phải của mỗi người họ siết chặt con dao đến trắng bệch cả mấy khớp ngón. Mark đeo trên thắt lưng của mình mọi thứ trong nhà bếp áng chừng có thể sử dụng được: dao, kéo, búa đập thịt, dụng cụ bào phô mai.

- Ra khỏi phòng này, chúng ta sẽ đến chỗ cuối lối đi, phòng tập thể dục nằm ở bên phải, sau hai cánh cửa cao khoảng sáu mét. - Tôi nói với bác Henri.

- Cửa hầm nằm ở giữa khán đài. - Số Sáu nói thêm. - Bên ngoài có một tấm nệm xanh phủ lên. Trong phòng thể dục không có bóng dáng một tên do thám nào, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng sẽ không có mặt ở đó.

- Vậy là chúng ta sẽ phải ra ngoài và chạy đến đó trước chúng? - Sarah thắc mắc, trong giọng nói chứa đầy nỗi kinh hoàng. Người bạn gái của tôi thở từng hơi khó nhọc.

- Đó là sự lựa chọn duy nhất của chúng ta. - Bác Henri xác định.

Tôi nắm lấy bàn tay của người bạn gái. Cô không thôi run rẩy.

- Rồi sẽ ổn thôi em. - Tôi cố trấn an Sarah.

- Làm sao anh biết được? - Tông giọng của Sarah mang hàm ý chính thỉnh cầu hơn là một câu hỏi thuần túy.

- Anh không biết. - Tôi chỉ biết nói có thế.

Số Sáu di chuyển chiếc tủ lạnh ra khỏi cửa. Ngay lập tức, Bernie Kosar cào vào cửa, cố thoát ra ngoài, những tiếng gầm gừ vang lên không ngớt.

- Tôi không thể làm cho tất cả mọi người tàng hình được. - Số Sáu nói. - Nếu tôi có biến mất, thì tôi cũng ở gần các bạn thôi.

Dứt lời, Số Sáu đặt tay lên nắm cửa; bên cạnh tôi, Sarah hít vào một hơi thật sâu, cả cơ thể run lên từng hồi. Bàn tay phải của cô bạn siết chặt con dao.

- Ở bên anh nhé. - Tôi nhắc nhở.

- Em sẽ không rời anh đâu.

Cửa bật mở, Số Sáu lao ra ngoài hành lang, bác Henri theo sát phía sau. Tôi bám theo, và Bernie Kosar chạy thẳng lên trước tất cả mọi người - chú chó sở hữu một vận tốc đáng gờm đang ngùn ngụt lửa nộ. Bác Henri cầm lăm lăm khẩu súng trong tay, liên tục chĩa sang bên này, rồi chĩa sang bên nọ. Hành lang tịnh không một bóng người. Bernie Kosar đã ra đến ngã rẽ, và thoắt một cái, mất dạng, Số Sáu xông xáo tiến lên, và nhanh chóng tàng hình. Tất cả chúng tôi chạy hộc tốc về phía phòng thể dục. Bác Henri dẫn đầu. Tôi để Mark và Sarah đi trước mình. Không một ai trong nhóm phát hiện thấy điều gì, chỉ nghe được mỗi tiếng chân của nhau. Tôi bật sáng đôi tay để soi đường, và đó là sai lần đầu tiên mà tôi đã phạm phải.

Cánh cửa phòng học ở ngay phía bên phải tôi bật mở. Mọi thứ diễn ra trong chưa đầy một tích tắc, và trước khi có cơ hội để phản ứng, tôi đã bị một vật gì đó rất nặng phang vào vai. Ánh sáng nơi bàn tay tôi phụt tắt. Tôi lao thẳng vào một tấm kính cửa sổ. Trên đầu lại có một vết cắt mới, lập tức, máu tuôn xối xả xuống một bên mặt tôi. Sarah thét lên. Cái vật đã đập vào người tôi lại quật vào tôi thêm một lần nữa. - một cú quất ngay be sườn khiến tôi thở hắt ra.

- Bật sáng tay đi! - Bác Henri hét lên.

Tôi làm theo y lời. Một tên do thám đang đứng sững trước mặt tôi, trong tay hắn là thanh gỗ dài cỡ chừng hai mét, hẳn là lấy từ lớp Mỹ thuật Công nghiệp. Tên do thám lại giơ thanh gỗ ấy lên một lần nữa để giáng xuống người tôi, nhưng bác Henri, ở cách đó sáu mét, đã bóp cò trước. Cái đầu của tên do thám tức thì biến mất, vỡ vụn ra thành muôn ngàn mảnh. Cả cơ thể của hắn ngay tức thì hóa thành tro trước khi hắn kịp đổ ập xuống sàn.

Bác Henri hạ súng xuống.

- Khỉ thật! - Bác kêu lên khi nhìn thấy máu.

Bác lật đật bước đến bên tôi, nhưng trong mục quang của mình, tôi trông thấy một tên do thám khác, cũng xuất hiện ở ngay ngưỡng cửa ấy; trong tay là một cây búa tạ đang giơ cao khỏi đầu, chuẩn bị bổ xuống phía trước; và, với siêu năng lực điều khiển các vật ở xa, tôi quăng một vật gần mình nhất về phía hắn, cũng chẳng rõ đó là vật gì. Một vật lấp lánh ánh vàng đang bay đi với một vận tốc cực nhanh. Vật ấy phang thẳng vào người tên do thám bằng một lực cực mạnh, mạnh đến nỗi đầu hắn bị nứt toạc ra, hắn ngã chổng kềnh xuống đất, nằm bất động. Bác Henri, Mark và Sarah chạy lại. Tên do thám vẫn còn sống, bác Henri lấy dao của Sarah đâm thẳng vào ngực hắn, cả cơ thể đó liền tức khắc hóa thành tro. Bác trao lại con dao cho Sarah. Cô bạn gái của tôi lại cầm lấy dao, hướng mũi của nó ra trước bằng ngón cái và ngón trỏ, như thể đang bị bắt cầm một món đồ dơ bẩn của ai đó. Mark cúi xuống lượm lấy cái vật mà tôi đã dùng để phản công, vật ấy đã bị vỡ thành ba mảnh.

- Chiếc cúp danh dự của tôi đấy. - Mark thốt lên, rồi bật cười như không thể nhịn được nữa. - Tôi được trao vào hồi tháng trước.

Tôi đứng dậy. Vậy là tôi đã làm bể chiếc cúp.

- Cháu có sao không? - Bác Henri hỏi han, quan sát vết cắt.

- Cháu ổn mà. Mình đi tiếp đi bác.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx