sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8: Tướng Cướp Đổi Mạng - Tình Câm I

Tình câm

Tình câm là truyện một cô gái đẹp, thật đẹp, có giọng nói hiền dịu, ngọt ngào và ru hồn, trở thành câm sau một cơn xúc động đột ngột và mãnh liệt. Tình câm không phải là truyện gián điệp, hoặc trinh thám thuần túy, song bạn đọc vẫn tìm thấy những tình tiết nghẹt thở. Đọc xong, ít ai không man mác buồn thương.

Tặng những người đẹp điên khùng và riêng tặng Kiều Hoa Tiên thân yêu

NGƯỜI THỨ TÁM

Tình câm

I

Từ ngày mài đũng quần trên ghế trường tiểu học, Hoàng Trí đã nuôi mộng làm thầy thuốc. Khác bạn bè cùng tuổi, Hoàng Trí biết chọn lựa dứt khoát. Thi đậu vào Y khoa, chàng ngầm chọn lựa từ năm thứ hai chuyên khoa thần kinh. Sinh viên Hoàng Trí ngốn hàng mét khối sách về bệnh thần kinh, đêm ngày miệt mài theo chân đàn anh học hỏi, thực tập trong những khu chữa bệnh thần kinh, nên tuy mới là sinh viên nội trú, chàng đã được coi là có nhiều khả năng và kinh nghiệm.

Hôm ấy, như thường lệ, sinh viên Hoàng Trí đến dưỡng trí viện Biên Hòa. Hôm ấy là chiều Thứ bẩy cuối tháng, mọi người bị cuốn hút về Saigon, Hoàng Trí chưa có người yêu bé bỏng mà khó tính để dẫn đi ăn cà-rem, xem xi-nê và dạo phố, chàng lại đam mê không khi lúc trầm lặng như đêm đông khi ồn ào như họp chợ của nhà thương tâm trí, thành ra những ngày nghỉ vắng vẻ lại là những ngày thích hợp với chàng nhất.

Bệnh nhân mới của chàng là một thiếu nữ đẹp ru hồn. Nàng nhập viện hồi xế trưa. Phụ nữ là phải yếu có khác, họ đau thần kinh nhiều hơn nam giới. Sau một thời gian dài sống cạnh người điên, Hoàng Trí nhận thấy bệnh điên thường đến với đàn bà đẹp, và càng đẹp càng dễ bị điên tàng.

Chàng vứt cái xe 2 bánh sộc sệch ở gốc cây, huýt sáo miệng vui vẻ vảo phòng trực. Một nữ điều dưỡng quen mặt chặn lại, giọng hốt hoảng:

- Bà ta đang phá phách, bác sĩ ơi!

Hoàng Trí đeo ống nghe vào cổ:

- Bà ta là bà nào?

Cô y tá thở hổn hển, chứng tỏ vừa chạy đua nước rút từ nơi nhốt bệnh nhân điên nặng đến phòng trực:

- Thưa bác sĩ, cái bà hoàng phái mắc bệnh câm từ mấy năm nay ấy.

Sinh viên nội trú Hoàng Trí mỉm cười, an ủi:

- Có lẽ cô nên xin nghỉ một tuần lên Đà Lạt đổi gió. Cô làm việc quá nhiều, không khéo... Tôi mới đến, chưa coi danh sách, chưa đọc hồ sơ thì làm sao biết nổi «bà ta», «cái bà hoàng phái mắc bệnh câm» kia của cô là ai…

Sực nhớ cô y tá thở phào:

- Xin lỗi bác sĩ... bà Công tằng tôn nữ thị Thúy Thúy đẹp quá làm em quên hết...

Hoàng Trí nghiêm mặt:

- Nào, cô dẫn tôi đến phòng bà Thúy Thúy… Tôi chưa có thời giờ mở giấy tờ trên bàn, phiền cô tóm tắt tôi nghe.

Cô y tá băng qua cái sân rộng đến khu bệnh nặng. Vừa bước rảo nàng vừa nói:

- Bà Thúy Thúy còn thiếu 10 ngày nữa đủ 29 tuổi, tính theo ngày sinh tháng đẻ ghi trong căn cước. Trông ngoài, bà trẻ hơn nhiều. Trạc 22, 23 là cùng. Về nhan sắc thì từ trước đến nay chưa bệnh nhân nào đẹp bằng bà...

- Nếu đây là công ty điện ảnh hoặc xưởng họa thì sắc đẹp rất cần thiết. Đáng tiếc đây là bệnh viện. Dẹp hay xấu, điều này không liên quan đến tôi. Bệnh trạng ra sao?

- Thưa... khi không bà ta lên cơn, chộp cây đoản kiếm trong phòng khách toan giết chồng. Nhờ gia nhân đông đảo giằng kịp, nếu không ông Vĩnh Chân đã chết.

- Vĩnh Chân... cái tên nghe quen quá!

- Ông Vĩnh Chân là chủ nhà băng. Chủ một loạt nhiều ngân hàng. Được liệt vào hàng tỉ phú trong nước.

- Bà Thúy là vợ?

- Vâng, vợ chính thức.

- Vợ một nhà tỉ phú, nghĩa là có tiền rừng bạc biển, phương tiện thừa thãi, tại sao không chở bà ta ra nước ngoài chữa bệnh, hoặc ít ra là đến một dưỡng đường tư ở Saigon?

- Thưa... bà Thúy không xuất ngoại vì lẽ giản dị bà mới điên lần đầu, trưa nay bà mới điên. Mặt khác, tòa nhà mát của ông Vĩnh Chân ở cách đây một cây số, bà Thúy định đâm chém lung tung, gia nhân mất tinh thần vội ấn vào xe Mét-xê-đét phóng đến đây.

- Ông chồng đâu?

- Tai nạn xảy ra, ông ta té xỉu. Yếu tim gì đó... Gia nhân mang bà Thúy lại dưỡng trí viện, ông ta không hay biết. Nửa giờ sau, ông ta tỉnh lại, vội vã đến đây lãnh bà ra thì...

- Bà Thúy điên dữ hơn.

- Vâng. Ông ta đành gửi bà ở lại, chờ bác sĩ tới.

- Cô nhớ giùm tôi mới là sinh viên năm thứ 6, cuối năm nay mới trình luận án tiến sĩ y khoa.

- Thưa... bác sĩ giám đốc nói rằng bác sĩ sinh viên Hoàng Trí còn giỏi hơn nhiều bác sĩ thật thụ nữa kia...

Câu chuyện giữa hai người bị đứt đoạn vì những tiếng la thét ú ớ từ sau hàng hiên tranh tối tranh sáng. Qua giẫy song sắt Hoàng Trí thấy một cô gái có làn da trắng như ngó sen và làn tóc dài mềm tha thướt đang giơ ngón tay chỉ trỏ huyên thiên. Nếu cô y tá không nói trước bệnh nhân đã có chồng và gần 30 tuổi, chàng đã tưởng lầm là thiếu nữ đôi mươi. Chàng sững sờ trước sắc đẹp của nàng, suýt đánh rơi cái tủi y cụ cầm tay. Trong đời Hoàng Trí chưa hề yêu đàn bà tuy chàng không còn là trai tân ngờ nghệch. Chàng chưa hề yêu đàn bà vì sau bao năm tìm kiếm chàng chỉ thấy được cái đẹp trong nghề y sĩ thần kinh, định mạng chưa cho chàng gặp người tình lý tưởng.

Bỗng nhiên chàng luống cuống, tim chàng đập thình thịch. Chàng lắp bắp:

- Chào bà... Thúy Thúy. Tôi đến thăm hệnh cho bà...

Nói xong, chàng mới cảm thấy hố. Theo lời người điều dưỡng, bà Thúy mắc bệnh câm từ mấy năm nay. Bệnh nhân đang kêu la thì chàng đến. Tiếng kêu la chỉ ú ớ trong cuống họng. Bệnh nhân mắc bệnh câm, chàng còn gợi chuyện làm gì?

Thiếu phụ vừa nhác thấy chàng. Nàng tiến một bước, sát chấn song sắt. Tay nàng dụi mắt như để quan sát cho rõ. Nàng không múa may, không ú ớ nữa.

Khi ấy nàng đẹp lạ thường. Cái đẹp của nàng là cái đẹp ngũ tiểu, nghĩa là 5 bộ phận trên mình, đầu, mặt, tai, miệng và eo đều nhỏ. Trong số hàng chục vạn đàn bà con gái, giai nhân ngũ tiểu có thể đếm được trên đầu ngón tay. Má nàng đỏ hây hây tuy nàng không thoa phấn hồng. Con gái dậy thì ra nắng vị tất có má hây hây như nàng. Miệng nàng nhăn nhó đã đẹp, trời ơi, giá nàng tươi vui, nàng cười hoan lạc nó còn đẹp đến đâu. Cộng với cái miệng hoa hồng nở là đôi mắt nhung ướt. Rồi còn cái eo... còn bộ ngực...

Sinh viên у khoa Hoàng Trí muốn dậm chân kêu Trời khi ấy. Tạo hóa ơi! Thượng đế ơi! Trên cõi thế nhung nhúc lầy lụa này thiếu gì phụ nữ, cớ gì Ngài lại bắt Công tằng tôn nữ thị Thúy Thúy lâm bệnh? Và thiếu gì bệnh lại bắt nàng mắc bệnh điên? Kiếp trước nàng có tội ư? Thì nàng đau bệnh phổi, bệnh tim, bệnh gan, bệnh thận, bệnh xương, đau ở đâu cũng được, đau nặng, thật nặng cũng được... Vì đau ở đó còn có thuốc chữa, hoặc còn có thể mổ xẻ, thay tháp... Chứ còn đau thần kinh... Không nặng mà thành nặng. Tưởng khỏi mà thật ra chẳng bao giờ khỏi…

Vẻ mặt Thúy Thúy đang hung hăng tự dưng dịu hẳn. Hiền hẳn. Cặp mắt đang bốc lửa căm hờn bỗng ngước nhìn thắm thiết. Cái miệng đang cau có bỗng cười hồn nhiên, cười sung sướng.

Thúy Thúy luồn cánh tay nõn nà qua chấn song. Hoàng Trí nắm lấy. Những ngón tay búp măng này suốt ngày chắc chỉ vuốt phím dương cầm. Cô y tá đứng khựng. Thái độ của bệnh nhân cũng như thái độ của sinh viên nội trú Hoàng Trí làm cô bàng hoàng.

Cô y tá còn bàng hoàng hơn nữa vì nữ bệnh nhân Công tằng tôn nữ thị Thúy Thúy mân mê ngực áo sơ-mi của Hoàng Trí rồi nói thẳng một hơi, gẫy gọn, xuông xẻ, rành mạch như người thường, như thể không bao giờ bị câm:

- Chào ông bác sĩ... Con rồng... con rồng của bác sĩ...

Nàng chỉ nói được thế rồi lúng búng trong miệng. Có lẽ nàng còn muốn nói nhiều nữa nhưng tiếng nói của nàng đã bị một sức mạnh nào đó chặn nghẽn. Mặt đỏ bừng, nàng ú ớ.

Người nữ điều dưỡng run lẩy bẩy, chân bước lùi, tay quơ quào quãng không:

- Bà Thúy Thúy nói dược... bà Thúy Thúy khỏi bệnh câm, bác sĩ ơi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx