sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 18: Tướng Cướp Đổi Mạng - Đôi Mắt Quan Tòa I

Hôm qua cũng như hôm nay. Cũng như ngày mai. Cũng như chuỗi ngày sẽ tới. Cũng như những ngày, những tuần, những tháng, những năm dài lê thê, tràn đầy phiền muộn trong quá khứ.

Cuộc đời lê đều một nhịp ấy, cuộc đời nặng chĩu chán chường và buồn thảm ấy là cuộc đời cùa bà Cực. Cuộc đời sống không ra sống, chết không ra chết từ 15 năm nay.

Cũng như hôm qua, bà Cực ngồi bất động trong cái xe lăn phế nhân quen thuộc, nhìn xuống đường phố náo nhiệt. Bà cần nắng, bao lơn phòng bà nhìn ra hướng đông, cho nên mỗi sáng xe lăn của bà được đẩy từ giường ra bao lơn. Bà Cực mắc một chứng bệnh lạ kỳ, bà đang khỏe mạnh, làm lụng từ sáng đến khuya không mệt bỗng xuội lơ mội bên hông, rồi cả hai bên, rồi dần dần bị bại hoàn toàn từ gan bàn chân lên cổ. Rồi dần dần một bức tường kiên cố vô hình xập xuống, ngăn bà tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Bà bị tê liệt song bà còn trò chuyện được với đứa con trai độc nhất còn lại của bà. Đùng một cái, bà câm. Căn bệnh quái ác thâm nhập dây thần kinh lưỡi miệng.

Bà Cực chỉ còn cặp tai và cặp mắt, mối liên lạc giữa bà và Thế Nhân. Số bà thật cực, bà mang tên Cực là đúng. Đúng ra tên bà là Cúc. Thu Cúc, không phải Cực, bà là con gái cưng một nhà điền chủ có tiếng tăm; ở lục tỉnh thì ruộng cò bay thẳng cánh, tại đô thị thì san sát nhà cửa, chỉ thu hoa lợi cũng đủ ăn chơi phủ phê từ đời này sang đời khác.

Từ thuở chào đời bà được hầu hạ, chăm chút, nhưng chẳng hiểu sao bà lại thích lam lũ. Bà ghét cảnh cơm bưng, nước rót, lên xe xuống ngựa. Cha mẹ bà bèn gọi trệch tên bà là Cực để riễu cợt sự thích cực một cách vô lý ấy. Bà lấy luôn tên Cực khi lên xe hoa về nhà chồng. Cha mẹ quy tiên, bà được chia khá nhiều sản nghiệp. Bà sinh 6 lần cả thảy, lũ con của bà lần lượt chết, không đứa nào sống qua tuổi ấu thơ.

Thế Nhân là con trai út và cũng là đứa con duy nhất còn sống. Thầy tướng bảo rằng tổ tiên bà ăn ở quá nghiệt ngã đối với tá điền nên bà phải gánh chịu hậu quả theo định luật đời cha ăn mặn, đời con khát nước.

5 đứa con chết yểu chưa đủ, luật nhân quả còn bắt bà Cực góa bụa nữa. Chồng bà tử thương trong một tai nạn lưu thông lãng nhách. Nhậu nhẹt say sưa, ông lảo đảo từ nhà hàng ra xe hơi riêng đậu bên lề đường, ông trượt chân, một chiếc xe gắn máy phóng tới, ông bị vỡ sọ, chết không kịp trối.

Bà Cực lập trai đàn cúng tế. Pháp sư nói là kẻ thù của giòng họ bà nơi cõi âm vẫn chưa hả dạ về 6 mạng đã chết. Họ còn muốn giết bà. Giết nốt Thế Nhân.

Của đáng tội, Thế Nhân là người hiền lành. Hiền lành quá mức cần thiết thành đụt, và sợ vợ. Con nhà giầu khỏi cần bằng cấp, do đó Thế Nhân rời ghế nhà trường khi còn ở trung học. Kể ra chàng ham chơi không đáng trách, bạc tiền chất đống trong nhà băng, chàng không xài phí cũng uổng. Được cái dễ thương là chàng rất tốt. Tốt với tất cả mọi người. Đối với mẹ thì hiếu thảo tột bực.

Mẹ nói gì chàng cũng tuân theo. Chàng chỉ không vâng lời mẹ mỗi một lần. Lần chàng lấy Mộng Hiền làm vợ. Khi ấy bà Cực sắp bị á khẩu. Bà ít đi đâu nên bà không biết rõ gia thế của con dâu tương lai, tuy nhiên trong buổi trình diện đầu tiên, Mộng Hiền không chiếm được cảm tình của bà.

Thế Nhân vui vẻ hỏi mẹ:

- Mẹ có đồng ý Mộng Hiền vừa đẹp vừa ngoan không?

Thì bà đáp:

- Đẹp thì đẹp thật, mẹ ít thấy đứa nào đẹp bằng nó, nhưng...

- Nó ngoan có tiếng, mẹ ơi...

- Ông ngoạị của con rất sành coi tướng, ông dậy lại cho mẹ. Mặt nó có tướng sát phu, mẹ sự nó không thể ăn đời ở kiếp với con.

- Chậc... ai cũng khen mắt nó đẹp, mũi nó đẹp, má nó đẹp, thậm chí khuôn mặt nó cũng đẹp như nặn.

- Mẹ có chê mắt, chê mũi, chê má, chê khuôn mặt nó đâu... Con nhìn lại thì thấy… nó có ria mép loáng thoáng mầu đen, đó là một trong 8 kị tướng của đàn bà, kị sinh tu, con biết không? Đàn bà mọc lông măng trên mép là đàn bà đa dâm, dễ làm chồng giảm thọ.

- Thời khoa học, thiếu gì thuốc men, thưa mẹ...

- Con mê nó, con bênh nó chầm chập. Con ơi, miệng nó rất xấu, còn xấu hơn tướng lông mép.

- Vâng, miệng nó hơi to. Mốt bây giờ là yêu con gái miệng to, mẹ ạ.

- Miệng to thì không nói làm gì, khi nó cười bị lộ sỉ, đàn bà lộ sỉ sinh đẻ ngặt nghèo, nếu có con thì con khó làm nên.

- Con xin mẹ xét lại. Con không dám cãi mẹ. nhưng mẹ ơi, con đã lỡ...

- Nó mang thai?

- Thưa mẹ vâng.

Đám cưới được cử hành chớp nhoáng. Mộng Hiền bị xảo thai. Đúng như lời bà Cực tiên đoán: kị sinh tu, kị lộ sỉ. Nửa năm sau, lại có chửa. Sinh đẻ đàng hoàng. Phiền một nỗi đứa con mang bẩm tật, miệng méo, mắt lé. Nó được các y sĩ lỗi lạc săn sóc mà chỉ sống được mấy tháng,

Từ đó Mộng Hiền không mang thai nữa. Trong nhà không khí bắt đầu ngột ngạt. Bà Cực bị câm đột ngột, bà đành ứa nước mắt ngồi nghe tiêng bấc tiếng chì phát xuất từ cái miệng lộ nướu xám ngoẹt của con dâu. Thế Nhân tiếp tục nhịn nhục. Chàng có vẻ ưu tư nhiều hơn. Mộng Hiền cũng ít lớn tiếng. Thời gian gần đây, Thế Nhân mê cá ngựa. Chủ nhật nào cũng thua lớn. Mộng Hiền vắng nhà luôn. Thỉnh thoảng vợ chồng mới ăn chung bàn. Ban đêm mỗi người một phòng. Bà Cực nhận thấy Thế Nhân còn yêu vợ. Ý nghĩ ly hôn chưa bao giờ được chàng nói thành lời. Mộng Hiền lại càng không bao giờ đề cập tới vấn đề ấy. Vì lẽ giản dị Thế Nhân được thừa hường một gia tài đồ sộ.

Tuy vậy, bà Cực có cảm giác sự yên lặng trong nhà chỉ là sự yên lặng tạm bợ. Sự yên lặng để chuẩn bị, sự yên lặng ghê gớm trước cơn bão lớn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx