sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 27: Tướng Cướp Đổi Mạng - Thám Tử... Lọ Lem III

Bé Loan chính giữa, hai gã đàn ông kèm hai bên. Tất cả chui vào một căn phòng ở tầng chót một bin-đinh tối om bên kia sông Saigon. Căn phòng sặc mùi thuốc lá và rượu mạnh. Một đống người quây quần quanh cái bàn vuông ở góc, chơi xì-dácg. Một số gác chân lên bàn, nốc rượu tì tì. Một số coi ti-vi. Thấy Sáu Hiền, mọi người đang ồn ào như chợ cá Trần Quốc Toản bỗng im phắc. Sáu Hiền kéo ghế cho bé Loan:

- Có nữ tướng rồi, chúng mày ăn mừng đi...

Nút chai mở kêu đôm đốp. Một người râu ria xán lại, mời bé một ly rượu đầy ắp:

- Em Tư Phú Thọ đây hả? Trừ phi anh cận thị nặng, nhìn mặt em bố đứa nào dám bảo em trên hai mươi tuổi.

Dĩ nhiên bé chưa đủ 14 chứ đừng nói 20 nữa. Bé ưỡn ngực, chuẩn bị nói lớn «đúng, em chưa đến 20 vì em không phải là Tư Phú Thọ, em là bé Loan, Văn Thị Kiều Loan, con ông Văn Văn Minh...»

Chín Nạm oang oang:

- Cận thị nặng hay không, kệ xác mày. Mày là thằng ngu nhất trong băng. Em Tư chưa đến hai mươi thì bộ em là con nít hả. Còn lạ gì mày, mày ưa chơi với con nít. Coi chừng, em Tư chưa đến hai mươi của mày là một cây nhu đạo, mày láng cháng bị em quật gẫy xương sống là thường. Thằng ngu ơi... em chuyên đóng những vai con gái mười mấy tuổi nhà lành nên em phải ma-ki-ê cho nó trẻ. Vả lại, em là khách hàng nhẵn mặt của mấy tiệm căng da, sửa mũi, có nếр răn thì mỹ viện nó giấu đi, khó khăn cái con mẹ gì?

Sán Hiên xua tay:

- Thằng Chín nói đúng. Bọn mày đừng thối miệng nữa. Công việc gay go, không dễ ăn đâu mà ngồi tán láo. Nè em Tư, сốс-tay đặc biệt của anh, em thưởng thức xem có được không?

Bé Loan có cảm giác như cuống họng bị đốt cháy. Đã đau, cuống họng bé càng đau thêm, bé không dám nhổ thứ rượu cay sè này ra. Sáu Hiền bắc ghế một bên, bắt đầu câu chuyện đúng đắn:

- Công việc thế này, em nhá. Băng của anh đông vô kể, từ mấy năm nay ai cũng đàng hoàng, riêng một thằng bổ lẻ. Bổ lẻ chuyện thường thì còn đáng tha được, đằng này nó thiếm sực ráo trọi. Vì vậy anh mới quyết định cho nó đi tầu suốt.

- Đi tàu suốt?

- Phải. Phải nghiêm đàn em mới sợ. Nó trốn chui trốn nhủi ít lâu, giờ mới chường cái mặt mo ra. Nó đinh ninh vù qua mặt anh dễ dàng, điều nó không ngờ là anh có người theo nó sát nút. Tuy xịt nó là chuyện nhức đầu vì nó khôn như ranh, giấu tỏi trong mình, nó đẹt lại cừ khôi. Thêm một lý do khác không cho phép anh xịt nó vì tất cả địa của vụ làm ăn năm ngoái do nó giữ hết. À, anh chưa nói với em năm ngoái băng của anh ăn hàng một chuyến lớn, đưa địa cho nó cất. Và nó vù thẳng một mạch. Tội nó là tội đi tàu suốt, nhưng trước đó phải moi xem nó nhét địa ở xó xỉnh nào. Em hiểu chưa, em Tư?

Bé Kiều Loan nghe như vịt nghe sấm. Riêng tiếng «đi tầu suốt» bé đã mít đặc, phương chi Sáu Hiền còn tuôn thêm những chữ ấm ớ như «xịt, tỏi» và «địa»...

Sáu Hiền tiếp tục cuộc độc giảng:

- Nó lớn hơn em một đống tuổi, nó lại có máu 35 kỳ lạ; chuyên trồng cây si với ghế chanh сốm, đặc biệt là chanh cớm nhà-lành. Trông em có vẻ nhà-lành lắm. Nhiều con nhỏ tay sai của anh tìm cách bắt bồ với nó nhưng đều thất bại. Như anh đã nói, nó rất thính hơi, con ghế nào hớ hênh, tỏ vẻ hơi tò mò một tí là nó đề phòng ngay. Nếu em hớ hênh, nó phăng ra em nằm trong băng của anh, nó sẽ không nương tay đâu.

Bé Loan liếc cái đồng hồ treo trên tường. Chết rồi. Gần 10 rưỡi. Sắp đến giờ ba má về nhà. Phải, nhận lời gấp. Ra đến đường là mình chuồn.

- Mất độ bao lâu hả anh Sáu?

- Tùy. Nó có yếu điểm khác người, khi khoái ai là chiếm cho bằng được. Nó a-la-xô liền, chứ không rềnh rang. Trong trường hợp nó không khoái thì ôi thôi theo nó cả tháng nó vẫn lạnh ngắt như cục nước đá. Bởi vậy phút gặp gỡ đầu tiên là thời khắc quan trọng nhất. Cả cắn câu là phải cắn từ từ lúc ấy.

- Đồng ý.

- Anh biết nơi nó thường đến hàng ngày. Nó chỉ đến một nơi nên chắc chắn gặp. Anh sắp sẵn một kế hoạch tuyệt vời, rồi em phục lăn. Việc thứ nhất của em sau khi cả cắn câu là hỏi nó giấu địa ở đâu. Việc thứ hai là rủ nó đi nhảy.

- Sợ y từ chối?

- Nó mê nhảy hơn mọi thứ trên đời. Nhảy với ghế chanh cốm là điều nó hằng mơ ước. Bảo đảm với em, em đề nghị là nó ô-kê vô điều kiện. Và em yêu cầu nó đưa em đến hộp đêm Lọ-Lem.

- Lọ Lem, cái tên ngon quá há!

- Lọ Lem là con ghế nhỏ tuổi, nó kén con ghế Lọ-Lem thì anh chẳng tiếc gì nó. Hộp đêm này do anh làm chủ. Anh mới khai trương mấy bữa nay. Nhân viên từ vũ nữ, bồi rượu đến khách chơi đều là tay em của anh. Nào chúng mình lên đường.

Chín Nạm nhắc Sáu Hiền:

- Còn khoản rút lui nữa, anh Sáu.

Sáu Hiền nói:

- Ừ, em Tư nhớ nghe, sau khi biết được nơi nó giấu địa em hãy xin phép nó để vào toa-lét. Đàn bà vào toa-lét là thướng, nó không nghi đâu. Đứng dậy, em nên cần thận lỉnh nhanh ra khỏi bàn vì ngay khi ấy các tỏi lớn, tỏi nhỏ của bọn anh đều khai hỏa đồng loạt.

Từ sửng sốt bé Kiều Loan chuyển sang kinh hoàng. Khai hỏa nghĩa là bắn súng. Bé bắt đầu hiểu nghĩa chữ «tỏi». Tỏi là khẩu súng. Làm gì thì được chứ giết người thì không nên. Thấy mặt bé Loan ngẩn tò te, Sáu Hiền lại tưởng cô bé Lọ-Lem chờ được chi tiền. Hắn bèn quăng một xấp giấy bạc trên bàn. Kiều Loan chỉ dám nghĩ đến tiền chục để mua cà-rem miếng, ô-mai gói và trái cóc dầm nước cam thảo chấm muối ớt, chưa bao giờ được ba má cho 500 đồng, chứ đừng nói là năm chục ngàn đồng. Nên bé từ chối:

- Anh cầm lên đi.

Sáu Hiền cười một cách tội nghiệp:

- Xa-va, xa-va„. em chê ít. Vậy anh lì-xì thêm một xấp. Một xấp, chịu không. Không chịu, thì hai xấp. Đ.m.... con nhỏ này khó quá ta, anh chưa thuê ai đắt bằng em.

Cả bọn lũ lượt kéo ra xe. Toàn là xe hòm đen sì. Chưa yên vị Chín Nạm đã nhảy ra ngoài. Hắn ghé tai nói nhỏ điều gì với Sáu Hiền rồi ba chân bốn cẳng chạy trở lên phòng. Sáu Hiền cũng xuống đường chờ. Chín Nạm hớt hơ hớt hải đưa cho Sáu Hiền xấp bạc 500 bé Loan gói trong cái mù-soa của bé, cất sau cái máy truyền hình. Hồi nãy trước khi ra cầu thang bé thừa cơ mọi người bận tíu tít, lấy mù-soa trong túi ra, thực hiện ý định của mình. Hàng ngày cô giáo của bé thường dạy người lương thiện không nên nhận tiền không lý do chính đáng.

Chín Nạm giơ gói bạc cho bé Loan nhìn thấy rồi gằn giọng:

- Tiền của em?

Bé Loan đáp:

- Phải.

- A, con bé này tỉnh thật. Tiền công của em, anh Sáu trả cho em tại sao em vứt lại trong phòng. Khi đưa ít thì em chê, khi trả nhiều thì cố tình khỏng lấy. Rõ ràng em có gian ý. Em định phàn anh Sáu hả?

Quay lại Sáu Hiền, hắn nói:

- Xin phép anh cho em rần nhỏ con bé rồi đẹt mấy phát, ném nó xuống sông Saigon.

Sáu Hiền tiến lại, hỏi bé Loan:

- Dầu sao anh cũng cho em cơ hội biện hộ. A-lê, tại sao em vứt tiền lại?

Bé Loan hơi run. Chín Nạm không đùa. Bé Loan đùa hóa thật. Bé vốn láu liến, trong lớp bé được khen nhiều lần về tài nhanh trí - bé trả lời trơn tru:

- Em không thể bỏ tiền trong túi.

Không thể, vì đó là tiền phi nghĩa. Không thể, cũng vì túi áo chỉ đựng vừa cái khăn tay nhỏ xíu. Một lần nữa Sáu Hiền lại hiểu lầm có lợi cho bé Loan. Hắn lơ mơ một vài giây đồng hồ rồi cười tươi:

- Rồi, rồi... một li ông cụ nữa em bị nghi oan... Em không dám mang quá nhiều địa theo vì sợ thằng Năm Ngọt biết. Đúng, em khôn ghê, khôn hơn thằng Chín Nạm của anh nhiều. Em để tiền trong phòng anh, càng chứng tỏ em trung thành hết mực với anh. Hoan hô và cám ơn em.

Thoát nạn...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx