sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6/12

Bá ngửa mặt lên trần nhà nhả ra một lọn khói hình chữ o, anh tiếp tục nhã những lọn mới khác chui vào lọn khói cũ tạo thành các vòng tròn chữ o đồng tâm. Trò chơi của thuốc lá. Mình là diễn viên xiếc trên dây, Vương ví anh như vậy, còn Ðế ư? Hắn nói anh là chàng tuổi trẻ gan dạ trên chiếc đu bay. Chà, cái tên nghe cực kỳ tiểu thuyết. Riêng biệt danh Hoàng Tử không do hai thằng bạn đặt cho anh mà là do các cô gái. Bọn chúng thấy anh được phụ nữ săn đón quá mức nên gọi anh là Tống Ngọc, chẳng qua cái gã Tống Ngọc kia vốn là một kẻ đẹp trai từ thời nào đó bên Tàu, còn anh: người mê diễn xuất của Marlon Brando như điếu đổ, khoái Trương Vô Kỵ nhất trần gian, chịu chết đứng như Từ Hải, trọng nghĩa kiểu Ðơn Hùng Tín, phản đồ đầy mưu lược của tôn sư Dali thì nhất định không thể là gã Tống Ngọc được. Nhưng rõ ràng chưa có cái tên nào khác xứng đáng, phải đợi đến khi một mệnh phụ gõ cửa phòng anh.

- Bá ơi!

Im lặng.

- Hoàng tử của lòng em ơi!

Lúc đó Bá đưa tay mở cửa.

Có vậy thôi mà không cách nào lọt qua mắt hai thằng ác ôn. Chúng ôm bụng cười bò lăn. Ðúng là lưới trời lồng lộng, có chạy cũng không thoát, chịu cho Vương và Ðế kêu bằng Hoàng Tử vậy. Vả lại mặt mũi anh cũng xứng đáng với cái tên đó quá đi chứ. Giá chót về mặt thẩm mỹ, Bá cũng bảnh trai sáng sủa nhất trong ba người.

Robert Bá gật gù phát biểu trong ngày lễ rửa... tên:

- Tao chấp nhận thương đau. Dẫu sao tụi bây đứa thì Thi Sĩ đứa thì Chú Lùn cũng đã chịu hy sinh chiêu đãi ngày phong tên thánh cho mình rồi, giờ đến lượt tao. Nhưng với một điều kiện. Hoàng Tử tất nhiên phải có Công Chúa. Tụi bây có bổn phận phải nhường tao Công Chúa.

Ba chàng nghệ sĩ cụng ly cái rầm. Nguyễn Hoàng Ðế thắc mắc:

- Lỡ tao yêu Công Chúa thì sao?

Vũ Vương gạt ngang:

- Không được, mày có quyền yêu một tỉ phụ nữ trên trái đất này, trừ ra Công Chúa.

- Tằng Vương nói đúng.

Bá nói:

- Làm sao có một đứa con gái nào tự phong cho mình cái biệt danh công chúa, làm gì có, cái tên đó kiêu, bạn bè ghét lắm, nó cà chớn như cái tên của tao đây. Ðừng lò chuyện đó Ðế!

Ðế vẫn đứng ngồi không yên:

- Vậy mà có chuyện đó đấy. Linh tính cho tao biết là có, thậm chí tao còn tin là tao biêt nàng trước mày.

Vương dàn xếp:

- Nhưng dù thế nào chăng nữa, Chú Lùn chỉ là cận vệ của Bạch Tuyết, quyền quản lý nàng thuộc về Hoàng Tử. Thôi nhậu tiếp...

Câu chuyện trời ơi đất hỡi được chấm dứt. Chấm dứt cách đây một năm và lại bắt đầu cách đây vài ngày. Trời đất, ai ngờ cổ tích đời xưa mà có thật trong thời tia laser lẹt xẹt.

Bá ngã người tựa đầu vào thành ghế bố mơ màng. Cuộc triển lãm tranh đầu tiên gây chấn động giới hội họa nhưng anh không hài lòng. Thiên hạ khoái thì khoái mà bỏ tiền ra mua thì sợ. Mỗi bức đều có giá không dưới hai triệu. Phải lấy lại một cây vàng chi phí chứ. Máu ve chai mà. Cuối cùng chẳng những không lấy được đồng nào mà còn bị chảy thành nước hết chín cây vàng còn lại. Ăn, nhậu, tiếp khách hơn một năm rồi mèo lại hoàn mèo. Những bức tranh tầm cỡ quốc tế theo nhận định của Vương, hiện giờ nằm chèo queo ở một góc gác xép. “Ve chai nhất đái, vạn đại dang thân”. Anh nhái một câu sấm của Trạng Trình thay cho kết luận, sửa soạn đồ nghề lên đường đi thôi, thân nam nhi bốn bể là nhà, phi thương bất phú là lẽ thường. Nếu bỏ nghề ve chai thì chỉ còn nước đi buôn... vua. Gã Lã Bất Vi thế mà hay thật, tiên sư hắn. Buôn vua thành công thật đáng mặt thiên tài. Thêm một thần tượng mới để học tập nữa. Bá lắc đầu ngán ngẩm. Còn tôi, một thần tượng mạt lộ của các em đây “răng vàng, bạc vụn, tiền cũ, tiền xưa, đồng, chì thiếc, kẽm các loại, bán không?” Biết đâu trời thương cho trúng một cái “mánh” tiếp, nhất nghệ tinh nhất thân vinh mà.

- Bá, Bá, Robert ơi...

Có tiếng gọi giật giọng. Không phải cái lưỡi của thằng Vương hoặc thằng Ðế, thằng nào vậy? Bá ngồi dậy đủng đỉnh ngó ra cửa sổ.

- Quới nhơn nào vậy?

- Tư Mã Thiên đây!

Trời đất thằng đồng bóng. Ðúng rồi, đây là Thiên vốn bị ái nam ái nữa từ khi mới sanh nên bị anh em giang hồ chụp lên cái mũ sử gia Tư Mã Thiên, một “nhất phiến tài tình thiên cổ lụy” vì bị vua thiến.

Hắn xô cửa bước vào nhà Robert Bá, khuôn mặt xanh xao.

- Trụy lạc ở đâu về vậy?

- Bậy.

Tiếng đàn bà cất lên:

- Tao báo cho mầy một tin buồn, ông già mày đã qua đời.

- Thây kệ ổng.

- Sao ăn nói kỳ quá Bá? Về thăm ổng trước khi chôn đi.

Bá hất thằng bạn đồng nghiệp ve chai ra, Thiên lảo đảo muốn chúi nhủi.

- Mày câm cái mồm lại. Chuyện nhà tao mặc tao.

Thiên gầm gừ:

- Ờ thì mặc mày, nhưng...

- Nhưng nhị gì nữa?

- Mày cho tao hun một cái.

- Ðồ lại cái, mày định làm ô uế Robert à.

Bá lôi hắn ra ngoài, nhét vào túi hắn mười đồng “cứng”.

- Ði ngay khuất mắt tao, không thì ăn đòn bây giờ.

Thiên tạm toại nguyện với số thù lao kiếm được. Hắn vẫy xích lô dông một mạch.

Bá quay trở vào nhà, lúc ấy mới thấy anh mệt mỏi, hố mắt tự nhiên sâu hoắm nhưng hai tròng con ngươi như muốn lồi ra. Kìa, mạch máu trên thái dương anh xếp lằn như nổi gân, anh phun một bãi nước bọt. Cái thằng ve chai tên Thiên kia đã từng làm cho các bạn tưởng lầm là con gái, hắn rù rì với anh trong những căn phòng kín cửa khiến cho biết bao phụ nữ đau lòng. Thật ra Thiên chỉ là một trong các đầu mối của anh trong nghề ve chai. Anh là “lái chính”, là một trong Tứ Ðại Thiên Vương cho nên hắn bắt buộc phải báo cáo về các món hàng, món nào sẽ mua món nào không mua, chỉ có vậy. Quan hệ chỉ có vậy mà Thiên lại làm anh đau đớn, hắn vừa dằn vặt anh điều gì vậy kìa?

Trời ơi, cha có chết thực không cha, Bá cười gằn như một tên bất hiếu “cha sẽ phải ăn năn tất cả những lỗi lầm đã cư xử với mẹ tôi”.

Nhìn khuôn mặt Bá lúc này, một người lạc quan nhất cũng thấy anh đang căm thù ghê ghớm. Tại sao Bá lại có thể đi thù hận một kẻ sinh ra và dưỡng dục mình như vậy?

2.

Tất nhiên chuyện gì cũng phải có nguyên nhân. Năm Bá lên mười sáu tuổi thì mẹ khoảng bốn mươi, bà không đẹp như thời thiếu nữ hoàng kim nữa, bà đã cống hiến nhan sắc cho một người đàn ông mà bà thương yêu tận tình, hậu quả của sự tàn phai nhan sắc là sáu đứa con, Bá là con trai lớn nhất. Cha của anh là một danh y về bó chân bó tay, chữa lành tất cả những thương tật của tứ chi con người bằng phương pháp bó keo gia truyền độc nhất vô nhị. Ông đã từng chữa thành công vợ một bộ trưởng Sài Gòn cũ bị té từ lầu năm xuống đất, không đi đứng được chỉ nằm chờ chết. Ông còn làm cho một phu nhân cấp tướng bị tê liệt toàn thân phải mở miệng cười. Mà họ đều cười với ông thật. Sau những ca đặc trị xuất sắc trên, họ đều ngã vào vòng tay ông, cả vợ của bộ trưởng lẫn bà phu nhân cấp tướng. Không ngã vào lòng ông sao được, vì danh y đẹp trai như một ông hoàng, ăn nói khả ái và sức khỏe tráng kiện cực kỳ. Khi xảy ra biến cố với người vợ chung thủy, ông đang quan hệ lãng mạn với khá nhiều phụ nữ, trong đó có vợ góa một tổng giám đốc công ty xuất nhập cảng Chợ Lớn tình nguyện làm bịnh nhân của ông dù thân thể lành mạnh rửc lửa.

Hôm đó Bá đang ở nhà, anh và các em mình rất khó chịu về mối tình bất chính giữa ông và người đàn bà góa có bộ ngực Venus kia. Cả gia đình đều cảm thấy vị danh y lừng lẫy này sẽ tiến xa hơn, bởi có lần trong cơn say, ông không nén được lòng mình khi thố lộ với vợ:

- Anh đang yêu thật sự em ạ, lần này anh muốn em công nhận tình yêu chính thức của anh.

Mẹ Bá kiên nhẫn thốt lên:

- Không thể được, các con khong thể nào đồng ý, em không có quyền phản bội chúng.

Vị danh y gầm thét:

- Chúng là một lũ ký sinh, chúng phải tuân lệnh của anh và em. Vấn đề là do em, em phải thuyết phục tụi nó.

- Không, không...

Mẹ của Bá khóc òa.

- Em thay mặt các con chống chuyện thất đức này đến cùng, anh đã vượt quá ranh giới của một người chồng, người cha, sự nhẫn nhục của em có giới hạn.

Tiếng khóc nấc của mẹ làm Bá hoảng hốt chạy lên. Anh ăn ngay một cái tát trời giáng.

- Cút, cút ngay đồ ăn hại.

Trong khi đầu óc anh xiểng niểng quay cuồng, người cha đã nắm vai mẹ Bá lắc mạnh.

- Ðáng lẽ tôi đã nắm tóc cô chứ không hiền lành vầy đâu, nhưng tôi không muốn các con tôi thấy, tôi cấm cô động đến người đàn bà tôi yêu, nghe chưa?

Mẹ Bá nói qua nước mắt:

- Tôi sẽ chết sống với con đàn bà của anh, anh không thương các con nữa sao, tôi sẽ thuê du đãng rạch mặt nó, hoặc đích thân tôi...

Mặt người mẹ đanh lại:

- Ðích thân tôi sẽ hủy hoại nhan sắc nó. Anh đứng đó làm gì, đánh tôi đi, tôi ghê tởm anh...

Bá khóc hu hu như con nít, bi kịch xảy đến cho anh quá sớm, anh mới mười mấy tuổi mà, anh lủi xuống bếp ôm các em, chúng cũng khóc như anh, gia đình anh tan vỡ dễ dàng chỉ vì sự động cỡn của người đàn ông lớn tuổi. Sau bữa cãi nhau đó, hai ông bà tránh né nhau, cha của Bá vẫn đi đêm triền miên, ông chỉ về nhà sau nửa đêm, Bá không ngủ suốt ba ngày đêm liên tục.

Ðứa em gái anh chạy về báo tin, mặt nó xanh như tàu lá.

- Gì đó Thu?

- Anh Hai ơi, má bị người ta đánh gãy hết chân rồi.

- Trời ơi, má ở đâu, bịnh viṀ‡n nào?

- Ba đang chở má về nhà, anh lo giường nằm cho má đi.

Bá đưa hai tay ôm lấy mặt, vai đứa con trai đầu lòng, run lên, điều nó bị ám ảnh đả xảy đến.

Tiếng con Thu cầu nguyện:

- Lạy trời cho má sống... anh Hai ơi, ba có chữa lành cho má được không anh?

- Làm sao không được, bà là danh y về bó chân tay mà.

Bá nói trấn an Thu nhưng anh không tin lời mình nói. Anh thấy có cái gì không ổn trong vụ này. Má bị ai vây đánh, lý do gì, có liên quan đến vợ góa tổng giám đốc không, thái độ của cha trong vụ này ra sao, và bây giờ cha có còn thương yêu mẹ để chữa lành cho mẹ hay không? Bá ù hết hai tai vì những suy nghĩ chớp nhoáng.

Người mẹ đã được taxi chở về, mặt bà xám ngắt, đầy máu, toàn thân thể được gói trong những mớ khăn lông. Người cha đứng túc trực bên giường.

- Má ơi, má đừng bỏ các con.

Người mẹ lắp bắp môi thều thào, bà cử động cơ miệng khó nhọc, bà không muốn các con mình thất vọng.

- Má còn sống nhăn đây, má không...

- Thôi im đi!

Người cha quát.

- Cô xông đến nhà bà tổng giám đốc làm gì, đánh ghen hả, hết chó Bẹc-giê rồi đến đám đầy tớ đánh bằng cây ba phân vuông không biết xấu hổ.

Giọng ông nghẹn lại:

- Tôi không ngờ cô còn yêu tôi đến thế...

Vị danh y ôm lấy mặt và hai vai cũng run lên như vai Bá khi nghe bé Thu báo tin dữ, nhưng Bá không còn tin ông ta nữa, ông ta đầy nghi ngờ trong vụ này.

- Tôi còn đi được ngày nào tôi sẽ còn đến đó, ông đừng...

Mẹ của Bá ngất đi. Bà không thể nào cố gắng được nữa.

Tự nhiên căn nhà im lặng hoàn toàn. Bá và các em cũng ngưng khóc, tất cả cùng ngó về cha của họ. Chiếc đũa thần là ở đây. Phép mầu nhiệm ở đây. Bây giờ là lúc chờ đợi vị danh y lừng lẫy ra tay chữa trị. Phương thuốc gia truyền độc nhất vô nhị từng làm lành lặn biết bao ca bệnh sinh tử kia mà, huống hồ vợ của ông chỉ bị gãy xương vai và xương đầu gối.

Một tháng sau biến cố thê thảm, vợ của danh y bị tê liệt hoàn toàn. Bà không thể nào rời khỏi giường được nữa. Bà đã bị bán thân bất toại, dù theo lời người chồng của bà, rằng ông đã dùng đủ mọi phương cách để cứu chữa, những loại cao quý giá nhất trên đời đều được ông dùng, nhưng... nhưng cũng đúng một tháng sau cặp mắt của Bá đỏ như mắt kẻ sát nhân, những lằn gân máu di chuyển không ngừng trong tròng con ngươi của anh. Anh nói với Thu, đứa em gái kế:

- Em ở nhà lo săn sóc má thay anh, anh đã quyết định rồi.

Con bé mười bốn tuổi ngơ ngác:

- Anh Hai định đi đâu?

- Anh đến nhà người đàn bà đã hại má, anh nghi ba cố tình làm má bị tê liệt.

Không cho con bé kịp ngăn cản, Bá phóng ngay ra cửa, túi quần anh đã có một con dao bấm Mỹ ngứa ngáy chờ sứ mạng của mình.

Bá trèo qua hàng rào nhà bà tổng giám đốc, không có chó, không có người làm, bà ta đã đi đâu? Mọi thứ xảy ra như định mệnh, giữa hàng chục phòng ngủ đan chéo nhau lắt léo, Bá phát hiện đôi giày của ba anh nằm khiêu khích trước một cánh cửa phòng. Trời ơi, cha là một con thú, cha đã mất tính người. Bá hất tung cửa phòng, thảo nào đầy tớ đi vắng hết để dễ bề loạn dâm với nhau. Bá xông thẳng vào chiế giường nệm ô uế.

Người đàng bà nằm đó không kêu lên được một tiếng, mặt bà ta trắng bệch như không có một chút máu, chỉ trừ cặp vú trắng ngần run rẩy, trong một thoáng Bá thấy nó lớn và giống như hai trái bưởi. Anh đâm thẳng con dao bấm Mỹ vào cái rãnh giữa hai trái bưởi, tấm thân trần truồng phì nhiêu như lộn hẳn người lại, Bá thấy nó co rúm như con tôm, có tiếng nước chảy róc rách trong bồn tắm kín cửa, có lẽ cha mình chăng?

Bá quay đầu chạy một mạch. Sự việc xảy ra nhanh chưa đến mười giây. Bá đã chạy một mạch cho đến ngày giải phóng mà không một lần về nhà. Sau này anh biết mẹ của mình đã chết, các em vẫn ở lại với người cha, chúng có thể hiểu được hoặc không hiểu chút gì về anh hai nó. Còn người đàn bà ngoại tình kia, bà ta không chết như Bá tưởng, vết dao đâm vội vã không sâu lắm, nhưng cũng đủ để bà ta nằm bệnh viện Sài Gòn và điều trị tại nhà nửa năm, và cũng đủ để bà lìa bỏ vị danh y đẹp trai có bà vợ và đứa con trời đánh. Sau giải phóng bà bỏ đi đâu biệt tích, còn riêng Bá, mỗi lúc bình tĩnh suy nghĩ lại, anh luôn luôn đỏ mặt. Có thể suốt một đời từ nay đến khi nhắm mắt, anh vẫn bị ấn tượng bởi người đàn bà trần truồng đầu tiên kia, cái thân thể đang từ trạng thái rững mỡ no nê bỗng co rúm như một con tôm, vừa tê tái vừa thách thức ngần ấy.

3.

Bá với chiếc áo thun Thái Lan móc ở cây đinh trên đầu ghế bố. Anh thở ra thật mạnh. Một cuốn phim ngậm ngùi đã chiếu xong. Bây giờ là lúc gặp lại các em. Tụi nó ra sao nhỉ? Có cần phải cắt một mảnh vải đen ghim trên ngực khi đến thăm người cha hư đốn của mình không? Chắc là không cần, ông ta đã vĩnh viễn nhắm mắt. Lúc còn mở mắt trừng trừng ông ta cũng không thấy nổi vợ con mình kia mà. Anh đóng cửa căn nhà trọ lại. Ngoài trời đột ngột tối sầm. Bá chửi thề khơi khơi. Mưa đi, mưa đi, ông trời ích kỷ ạ!

Bá ra phố như một người không còn hồn vía. Những lúc khủng hoảng như thế này, đi bộ là một phương pháp an thần tốt nhất. Anh đi mà nghĩ đến đời mình.

Mười sáu tuổi đã biến thành một kẻ hung thủ, anh trốn tránh ở đủ loại sạp chợ, hàng ngày phụ các bà bán cháo huyết rửa chén đũa, lặt đầu tôm, làm sạch mang các cho các bà nội trợ mua về, anh còn là một tay thợ đẩy xe hàng nhà nghề, gia nhập một thời gian ngắn đã biến thành đại ca trong làng xe đẩy. Mỗi vết thương trên thân thể Bá là một thành tích được giới giang hồ choai choai kính nể. từ những đồng bạc lẻ do các sạp hàng bố thí khi phụ họ làm công trong những ngày đầu đến những xấp bạc Trần Hưng Ðạo dày cộm rủng rỉnh túi quần trong nửa năm sau, khi anh bắt đầu hạ sơn đời mình bằng nắm đấm. Anh hùng cứ một cách âm thầm trong các khu vực chợ Gò Vấp, Ngã ba Chú Ía, Ngã năm Chuồng Chó. Những con bé bụi đời coi anh ngon hơn Ðường Sơn đại huynh, bởi vì anh vừa đẹp trai hơn Lý Tiểu Long vừa vung tiền như vung rác. Chúng tự nguyện làm người nâng khăn sửa túi cho anh như anh vẫn thường vỗ đầu chúng.

- Tụi mầy là áp trại phu nhân của tao.

- Dạ.

Những tiếng dạ ngọt ngào làm ấm lòng gã thiếu niên chập chững bước vào đời. Trời ạ, không lẽ anh lại đi theo con đường của cha anh, thừa hưởng giòng máu hào hoa của ông và thừa hưởng cả sự quyến rũ của phụ nữ.

Bá chưa hề so sánh chuyện lúc mười sáu tuổi rưỡi, anh quen thói ngồi một góc chợ uống cà phê đen nhâm nhi để tự thỏa mãn về mình.

Một hôm có hai nhà sư ôm bình bát đi ngang qua chợ Long Huê, họ đứng thẳng như hai cây tre mọc rễ giữa giờ Ngọ. Bá rất sợ tiếng gõ mõ tụng kinh huyền bí của chùa chiền, nhưng anh động lòng trắc ẩn của một kẻ lãng du kiếm sống. Anh thảy một xấp tiền vào trong bình bát vị sư già. Ðúng thời khắc ấy, có một tiếng nói ấm áp đầy uy lực vang lên, môi của vị sư già hình như mấp máy, lông mày ông nhíu lại:

- Con đi theo thầy về chùa.

Bá chẳng thể nào cưỡng lại được, cặp mắt của ông đã thôi miên anh, anh cố kháng cự luồng điện thần quyền kia để liếc mắt về vị sư trẻ hơn, chao ơi, hắn chỉ mỉm miệng cười. Bá đứng trân người như vậy không biết bao lâu, khi anh bừng tỉnh hoàn toàn thì hai nhà sư đã biến mất. Bá chạy như một thằng điên khắp chợ Long Huê, anh hỏi thăm những người buôn bán thường trực ở đây về tung tích hai nhà sư bí hiểm nọ. Bà Ba phun một bãi trầu trước khi nói với anh, người của bà toát ra một mùi thịt sống, bà là tay chuyên viên hạng nhất về phân loại thịt bò.

- Mày hỏi thăm mấy ổng làm gì vậy? Mấy ổng là người trời ít khi xuất hiện ở chợ lắm, trừ khi nhà chùa không còn lương thực mới thấy mấy ổng.

Bá giật nảy mình.

- Bà chỉ chỗ cho tôi đi, hồi nãy tôi cho mấy ổng tiền mà mấy ổng không cám ơn một tiếng.

- Chà, ơn nghĩa nhà Phật mà may cũng đòi, mày thiệt là người trần mắt thịt.

Ngừng lại để tự thấy mình cũng còn tham, sân, si không kém gì Bá, bà Ba nói với vẻ sành sỏi:

- Mày lên chùa Diệu Ðế mà tìm, ít ai biết chùa này lắm, nó ở miệt Bình Triệu nghen.

Bá lùng sục khu Bình Triệu để tìm cho ra chùa Diệu Ðế, anh phải trải qua hai cuộc đánh nhau với bọn du đãng mới lớn ở địa phương, rừng nào cọp nấy mà, muốn gì thì cứ hỏi đại ca trong từng khu vực, đừng lộn xộn, tụi nó mò đến khu cai quản của Bá cũn bị ăn đòn giống như vậy chứ sao.

Chúng tẩm quất Bá khá kỹ, xong nhậu một chầu và chửi thề văng mạng.

- Mày đi theo con đường đất đỏ này, đi qua ba cây cầu khỉ, quẹo bốn con đường đất sình nhão, chừng nào ngó thấy cái bảng nhỏ Chùa Diệu Ðế thì ngừng lại. Mấy ông thầy tu tiên ở đó.

Một đứa mặt đầy thẹo tên là Dũng điên rỉ tai anh:

- Chừng nào nhớ đời về thăm tụi tao nghe, qua khu vực tụi tao làm ăn, mối mang nhiều lắm.

Một đứa khác cụng ly Bá cái chảng.

- Mai mốt nghỉ tu về đời trao đổi áp trại phu nhân với tụi tao, tụi tao thiếu một thằng đẹp trai và lì lợm kiểu mày.

Bá cụng ly nhưng không dám uống nhiều, anh cần phải tìm cho ra chùa Diệu Ðế, anh chia tay bọn du đãn g Bình Triệu, đứa nào đứa nấy mười sáu mười bảy mà đã am hiểu luật giang hồ. Chúng để anh tự do đi tìm tiếng gọi thiêng liêng của vị sư già cầm bình bát trong chợ Long Huê “con đi theo thầy về chùa”.

Cuối cùng Bá đã về đến chùa. Anh cạo trọc đầu để trở thành chú tiểu kỳ lạ nhất cho đến ngày giải phóng.

Thời gian đầu vị sư già nói với Bá:

- Con sinh ra là để rao giảng minh triết.

- Minh triết là gì vậy?

- Là đi xuống xưởng nhang. Hôm nay con phải phơi cho thầy hết số nhang ẩm trong kho.

Thời gian riu riu, sáu vị sư khác trong đó có cả vị sư trẻ nói với Bá:

- Con sinh ra để thực hiện minh triết.

- Minh triết là gì vậy?

- Là tập cho đến chừng nào không còn mồ hôi trong người. Hôm nay các thầy muốn con phải nắm vững hết những bài quyền cước Thiếu lâm năm trước đã học.

Thời gian sau cùng vị sư già đột nhiên hỏi Bá bất ngờ:

- Minh triết là gì vậy?

Bá đưa ra một xấp giấy trắng, trên mỗi tờ giấy chi chít hình vẽ, anh đã vẽ bằng than nhà chùa, anh vẽ cái chết của một con chim sẻ, anh vẽ những bó nhang không người vái, anh vẽ cái nách lông lá của vị sư trẻ, cái đầu gối gối đầy ghẻ của vị sư già, anh vẽ hai vị sư bằng cái nhìn hội họa của một kẻ đang bị quỳ gối, anh vẽ hơn một trăm bức.

Nước mắt vị sư ứa ra.

- Con đã đọc lén kinh Kim Cang phải không?

- Không, con chưa bao giờ đọc.

- Con đã biết gì về thiền?

- Thiền ư, chưa bao giờ, con sợ thiền.

- Còn minh triết, minh triết là gì vậy?

- Con cũng sợ cả minh triết.

- Vậy chứ tại sao con “ngộ”?

- Ngộ là gì vậy thầy?

Nhà sư chỉ tay vào xấp giấy đầy hình vẽ, Bá cười như muốn sặc.

- Nếu ngộ chỉ đơn giản là vậy, thì con đã ngộ từ hôm gặp hai thầy đầu tiên, con ngộ từ câu nói “con đi theo thầy về chùa”.

Vị sư lớn tuổi choáng váng, ông đưa những ngón tay rời rạc lên như bắt quyết. Ông thì thầm một mình:

- Nó có thể thành Huệ Năng chăng?

Bá nghe được, anh thắc mắc:

- Huệ Năng là gì vậy thầy?

- Là một trong những sư tổ của thiền đạo.

- Lại thiền, vô ích quá thưa thầy, con đã đến với thầy chỉ vì...

- Vì câu nói của thầy ư?

- Ðúng vậy mà cũng không đúng vậy. Con muốn đến với một thế giới khác không có con tham dự trong đó, con đến với tiếng tụng kinh để khống chế nó, cũng như con đã làm được chuyện đó ở ngoài đời. Thầy biết không? Con đã dám đâm vào ngực một người đàn bà lõa lồ, con đã dám đi ăn mày từng đồng xu ngoài chợ, con đã dám thi ân cho những kẻ yếu thế hơn mình, lúc đó con chỉ thiếu một cái: Cái mà các thầy dang có. Bây giờ con thấy nó có khác gì ở ngoài đời, rồi con sẽ được lên cõi Niết Bàn một cách ích kỷ riêng con chăng? Không, thưa thầy, con sẽ về với đời bằng cái đầu trọc lóc. Hai mươi tuổi con đã chín chắn khi suy nghĩ. Thầy có đồng ý quyết định vừa rồi của con chăng?

Các vị sư không nói gì, họ thương Bá hơn em ruột, một tên du đãng đang có thời mà chịu đi tu trong một ngôi chùa hẻo lánh hơn ba năm nay, đây là sự kiện chưa từng thấy, họ không còn uy lực như ngày nào buông ra một câu bí hiểm “Con đi theo thầy về chùa”. Họ đã kiệt sức. Bá đã vắt hết tâm hồn họ, anh học được cách sống bằng bất cứ giá nào: làm nhang, chặt tre, đốn củi, bắt cá, trồng rau, gõ mõ... anh học được sự ám thị của ngôn ngữ truyền âm, còn họ, các vị sư trong chùa Diệu Ðế, họ chỉ nhìn xấp tranh anh vẽ mà hoảng hồn. Họ đã biết gì về chàng trai trọc đầu bất đắc dĩ này. Hãy đưa hắn về nơi mà hắn đến, hắn đã có trong tay mọi thứ, đừng để hắn buông ra một câu “các thầy theo con về đời” Phật Thích Ca ạ!

4.

Cơn mưa đã đổ xuống xối xả làm Robert Bá bừng tỉnh. Cái tên Tây Robert đã dính liền vào đời anh kể từ khi Sài Gòn nhập vào một loạt phim Batman. Mỗi đêm trên đài truyền hình Mỹ người ta thưởng thức sự bất khả chiến bại Người Dơi bao nhiêu thì người ta lại xuýt xoa khen chàng trai cộng sự Robert đẹp trai bấy nhiêu. Các cô đều tát yêu vào má anh sau mỗi lần hôn và thì thầm vào tai anh cái tên Robert ấy.

Bá có cảm tưởng mình đang rơi xuống một cái giếng không đáy. À thì tôi đang đi trên đường đến nhà cha tôi, tôi đi như tắm trong sự căm thù của trời đất. Có một hàng hiên nào cho Hoàng Tử Robert ghé vào không? Tôi thấy lạnh từ trong tim lạnh ra, xác chết của cha có góp phần vào cái lạnh của tôi không, sự linh hiển của mẹ có trả đũa cha trong phút giây này không?

Bá ướt như chuột lột. Anh chạy vào một cái mái de ra giữa đường để trú mưa, ở đó đã có sẵn một bầy con gái xinh như mộng. Sấm sét giăng mù mịt làm anh thấy họ như ma quỷ, anh ngồi bệt xuống một góc hàng hiên, người họa sĩ đã tự vẽ bức tranh của mình u ám như vậy.

Có tiếng con gái quen thuộc ngọt ngào:

- Ðứng lên đi anh Bá, khoác áo mưa của em, anh bị cảm lạnh mất.

Bá riu ríu đứng dậy, tiếng cô gái nào đó đầy uy lực như tiếng vị sư già, anh đưa tay nhận lấy chiếc áo mưa.

- Lụa hả em, em đi đâu ghé đây?

Ðúng là Lụa, cô nhìn anh đầy thương cảm.

- Em bán bún riêu phụ má xong rồi về trước, giữa đường gặp mưa...

- Ờ mưa, anh cũng bị mưa giữa đường.

Bá liếc qua đám con gái đang cười rúc rích ở một góc cạnh anh, chắc họ có chuyện gì vui vẻ lắm, họ hớn hở như bầy thiên nga, vậy mà...

Anh nói với Lụa thật nhỏ:

- Bữa nay anh có chuyện buồn lắm.

Lụa băn khoăn vì tâm trạng bất thường của người thanh niên này, cô an ủi:

- Chắc chuyện gây gổ giữa anh với anh Ðế chứ gì, bỏ qua đi anh Bá, em và Nhung hiểu hai anh mà.

Bá vừa gài cúc áo mưa vừa phì cười. Bớt lạnh thật rồi đó cô bé ngây thơ ơi. Sao mà cô như một viên thuốc bổ, chỉ thích được chữa bệnh cho mọi người. Nhưng mà cuộc đời này suy dinh dưỡng lắm, cô sẽ bị chúng căng ra làm thịt Lụa ạ.

Bá nghĩ lơ mơ về cô gái trinh trắng đang trú mưa bên cạnh anh. Hai con mắt cô long lanh đen láy như hai cái hột nhãn. Không hiểu thằng Vương Thi sĩ đã ăn hết phần cơm thánh thiện trong hai cái vỏ nhãn kia chưa, Bá tự nhiên thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn.

- Ờ, anh hết buồn rồi, còn chuyện của em và Thi sĩ ra sao?

- Chuyện gì vậy anh Bá?

Lụa ửng hồng đôi má:

- Em vẫn gặp anh ấy đôi khi thôi.

- Chứ không phải luôn luôn sao?

- Không, anh chỉ được nước tưởng tượng, anh Vương nghỉ đạp xích lô luôn rồi.

- Hắn đổi qua nghề bốc xếp ở khu thương nghiệp Bình Tây, anh biết chuyện đó mà.

Lụa như bị giáng một búa vào tim, giọng cô run rẩy:

- Ủa, ảnh không làm áp tải sao?

- Cái gì mà áp tải, nó đi làm bốc xếp, nghề đó cực khổ mà nhiều tiền hơn.

Nhìn khuôn mặt tái mét của Lụa, bỗng dưng Bá ngỡ ngàng. Té ra nó giấu Tiểu Muội, nó sợ con bé biết khi phải lều thân vào cái nghề mạt hạng này, nó muốn lúc nào nó cũng là một vòm cây hoàn chỉnh để cho cô bé trú ẩn. Tội nghiệp Tiểu Muội biết chừng nào, nhưng đành vậy thôi, đã lỡ buột miệng rồi, Bá tìm cách nói tránh:

- Tiểu Muội biết không? Dạo này nhiều người đạp xích lô quá, thằng Vương nó tâm sự với anh, nó không muốn cướp nồi cơm của những người mạt lộ hơn mình. Lụa thấy chuyện đó Vương làm đúng không?

Lụa gật đầu, cô rưng rưng nước mắt.

- Dạ đúng.

- Ðó, nó quyết định làm một công việc gì có tiền hơn mà vẫn lương thiện. Với sức lực của nó, vác bao tạ cũng không thấm gì, có người kêu nó vào đội bốc xếp một cửa hàng thương nghiệp Bình Tây, thế là nó nhận lời, Lụa thấy chuyện đó đúng phải không?

Lụa gật đầu, nước mắt cô đã ràn rụa.

- Dạ đúng.

- Còn ba cái chyện hắn nói dối thuộc về lòng tự trọng. Em không hiểu hắn ư Tiểu Muội, người ta chỉ tự trọng khi biết mình yêu, hắn yêu em mất rồi...

Lụa khóc hu hu như con nít, mặt kệ đám con gái trú mưa nhìn sang ái ngại, mặc kệ sấm sét đầy trời, mặc kệ Bá bứt tóc gãi tai như một người có lỗi.

- Vậy mà ảnh nói với em ảnh làm áp tải, làm áp tải được đi lấy hàng hoài, tội nghiệp ảnh, bốc xếp nguy hiểm lắm, anh đừng giấu em Bá, anh Vương có bị... ho lao không anh?

- Lao cái con khỉ mốc, thôi về, người ta ngó mình kìa.

Anh dìu Lụa đi trong cơn mưa, cái áo mưa vàng như màu của hoa cúc trùm lên đầu hai người. Bá đưa Lụa về tận nhà. Cô vẫn còn ấm ức. Rồi cô sẽ tìm mọi cách điều tra vụ này. Thi sĩ sẽ mất hồn thơ với cô cho coi.

Bá đến nhà cha lúc bảy giờ tối. Căn nhà này theo lối cổ vẫn rêu phong như xưa. Khoảng vườn trước nhà rộng và vẫn đầy cây trái. Các em vẫn đổ xô ra đón anh. Chỉ có điều trong nhà bây giờ sắp thêm một cái bàn thờ nữa, và các em của anh, sao con mắt tụi nó nhìn anh không thiện cảm như vậy. Bá lẳng lặng bước lại gần qua tài, anh lấy bó nhan từ tay đứa em út, anh lựa ra sáu cây. Ánh lửa ở đầu nhang rực lên, Bá quỳ xuống bàn thờ mẹ trước.

- Nén nhang này con xin lạy má, má sống khôn thác thiêng hãy phù hộ cho con, con đi rửa nhục được thù nhà, còn nợ nước, xin má hãy khiến cho con bình tĩnh hơn, hãy giúp đỡ con trong những ngày con còn sống sót, còn biết mê đắm một cái gì đó, ngoài má, là tranh và cuộc đời phóng đãng của con, hãy ban cho con lòng can đảm dù đối đầu trong mọi nghịch cảnh, đừng ban cho con sự giàu có, thưa má, hãy ban cho con tính người.

Anh nằm gần như rạp xuống sàn gạch bông, nằm không hề động đậy. Những đứa em mở lớn hai mắt kinh ngạc, chúng không nghĩ rằng anh nằm tư thế đó trong suốt nửa tiếng, Ba mươi phút sau, anh đứng dậy, anh vái trước quan tài vị danh y trong tư thế đứng và cúi đầu. Anh không nằm rạp như lúc phủ phục trước di ảnh mẹ.

- Thưa ba, nén nhang này con lạy ba tha thứ vì tội bất hiếu, nhưng con không phải con người bất nghĩa với kẻ sinh thành. Con đứng trước quan tài ba như hai người đàn ông đứng với nhau. Ba có thể giận con về sự bướng bỉnh, về tất cả hành động của con về trên đời trừ lúc này, con đang tỏ lòng kính trọng ba. Cầu cho ba sớm gặp lại được má con, con biết má vẫn độ lượng với ba cho đến lúc chết, có điều ba sẽ phải trả giá đắt. Con không xin ba phù hộ con.

Anh đặt nén nhang xuống chỗ cần thiết của nó. Bá lùi ra xa quan tài người cha độc đoán, anh hỏi đứa em trai út:

- Má chôn ở đâu, mày biết không?

- Bả thiêu ở Bình Hưng Hòa, bình đựng cốt kìa. Thằng út trả lời tỉnh bơ kèm một ngón tay chỉ lên bàn thờ. Bá cảm thấy máu trong đầu bốc lên.

- Cám ơn ngón tay của mày, còn con Thu đâu?

- Chị Ba đã đi lấy chồng.

Thằng em kế Thu ra miệng.

- Chị Ba ở vùng kinh tế mới, chỉ không biết ba chết đâu, chỉ cũng không cần tụi này nữa, chỉ đi theo một ông bộ đội thương binh.

Cả bọn định cười phá lên nếu đấy không phải là chiếc quan tài cha chúng. Bá đón nhận số phận của đứa em gái kế mình một cách chua xót, anh thương con Thu nhất nhà, nó chịu đựng và cũng cắn răng không thua gì má, nó có quyền chọn một người chồng cho nó, một người chồng tàn tật đâu phải là tiêu đề của sự thiếu hạnh phúc, con Thu là một đứa con gái thông minh. Nhưng tại sao nó lại bỏ đi, tài sản kếch sù của cha mình không đủ cho vợ chồng nó một căn nhà hồi môn sao?

Bá gằn giọng:

- Tại sao con Thu không ở thành phố?

Tiếng của thằng út:

- Chị Ba sợ chia thêm một phần gia tài cho chồng của bả, bả tự ái lắm anh Hai ơi!

- À thì ra thế. Thảo nào hồi nãy tụi bay nhìn tao như kẻ thù, tụi bay sợ tao cuỗm một phần di chúc của ông già để làm giàu chứ gì, có lẽ tụi bay còn dám xua đuổi cả con Thu, dám lắm, có lẽ tụi mày cũng trù ẻo ông già qua đời càng sớm càng tốt, dám lắm. Trời ơi, ba thấy chưa ba, thượng bất chính hạ tắc loạn, rau nào sâu nấy. Ba đang bị quả báo nhãn tiền đây này.

Nhưng anh không phẫn nộ nữa, cuộc đời anh từng chạm trán đã đáng phẫn nộ lắm rồi. Bá chỉ buồn bã, anh nói ngán ngẫm:

- Chừng nào có tin con Thu, tụi mày cho tao biết, để tao cho địa chỉ...

Anh rút tấm thẻ họa sĩ vuông vắn đưa cho thằng Tư.

- Còn bây giờ, chiếu theo di chúc của ba, tao có phần tài sản riêng khá lớn, nhưng tao cho hết tụi mày.

Một trong những đứa em của Bá rạng rỡ hẳn lên, chúng tự nhiên thân thiện với anh quá mức.

- Ngồi nghỉ chút anh Hai.

- Uống nước trà anh Hai.

Thằng Út rút trong túi quần ra một gói 555, nó bóc bao thuốc bằng răng thật nhà nghề.

- Làm một điếu thơm anh Hai, trời còn mưa lâm râm mà.

Bá thấy không còn gì để nói nữa. Khi chúng nói “ngồi nghỉ chút”, “trời còn mưa lâm râm” có nghĩa là tụi nó muốn mình đi sớm, anh tiến đến bàn thờ má nhảy nhẹ nhàng lên như một đấu thủ bóng rổ. Với chiều cao một thước tám mươi, anh ôm gọn chiếc bình đựng xương cốt mẹ như ôm một trái bóng. Anh lẳng lặng gật đầu chào những đứa em thực dụng của thời đại.

Bá đi qua trước mặt một vài người khách đến phân ưu và ra khỏi nhà. Những đứa em thấy không có gì để thắc mắc sự hào phóng của người anh đã xa lạ từ lâu đối với chúng. Lấy nắm xương tàn của má đi ư? Càng tốt. Ðỡ phải sợ bả hiện hồn lên một cách vớ vẩn. Phim video ma quỷ dạo này lan tràn.

Bá đi trong những giọt nước mưa thưa thớt, phố xá lên đèn tự lúc nào. Anh thấy đói bụng. Có tiếng rao cháo huyết của một bà lão lớn tuổi, bà đang ngồi trên một chiếc ghế dẹp, trước mặt là nồi cháo bốc khói. Không ngần ngại, Bá ngồi chồm hổm kêu một tô cháo đầy hành, tiêu, tỏi ớt. Phải húp kiểu nào đó cho sáng trưng mặt mũi. Bụng đã cồn cào lắm rồi.

- Gì vậy cháu?

Bà lão bán cháo huyết hỏi.

- Dạ, bình đựng xương người.

Bá vừa ăn vừa đủng đỉnh trả lời.

- Chúa Phật ơi.

Mặt bà lão xanh lè, bà không dám tò mò nữa. Thanh niên thời này loạn lắm, biết đâu nó mới vừa giết người.

Bá định móc túi trả tiền thì anh thoáng thấy một chiếc xe hơi dừng lại ở đàng sau gánh cháo huyết. Cánh cửa xe mở ra cho một cô gái mặc đầm bước xuống bấm chuông. Trời đất, Công Chúa chứ còn ai nữa, Nhung một trăm phần trăm mà. Cánh cổng sắt mở ra, cô gái lại lên xe và họ biến mất trong con đường trải sỏi dẫn vào ngôi biệt thự.

Bá cảm thấy mình như bị điện giật. Hôm đưa Nhung và Lụa về, anh không còn biết gì nữa cả. Khu vực nàng ở bị cúp điện tối om, còn anh tối om bởi ly rượu thuốc Nguyễn Hoàng Ðế tạt vào mặt. Té ra nhà nàng ở trên con đường này. Mình đã tặng nàng một cái gì hôm đó kìa, phải chăng là một tờ giấy vẽ một bình hoa huệ trắng muốt.

Anh đứng lên đi vội vã về phía hai cánh cổng sắt, một bức tranh không phải của anh nằm ngay trên ngưỡng cửa. Bức tranh vẽ một con chó nhe răng, tựa đề bức tranh là “coi chừng chó dữ”.

- Ủa, sao cậu không trả tiền?

Tiền hả, Bá móc túi.

- Cháu quên, xin lỗi cụ.

5.

Anh ôm bình cốt của mẹ vào trong lòng, tay kia đưa lên bấm chuông.

Một người đàn bà đứng tuổi mở cửa, nếu má mình còn sống thì cũng trạc cỡ bà này, nhưng chắc chắn không sang trọng bằng, má mình làm gì có bộ kimônô kín đáo một cách hở hang kia, bà chỉ mặc áo bà ba mà thôi.

- Tôi là họa sĩ Khổng Thành Bá bạn thân của nhạc sĩ Nguyễn Hoàng Ðế. Nhạc sĩ có nhờ tôi đến gặp Nhung để nhắn một tin tức.

Người đàn bà mặc kimônô không ai khác hơn là mẹ Nhung. Bà đang từ sa sầm nét mặt bỗng trở nên tưới rói trước người thanh niên lạ hoắc nhưng cao lớn đẹp trai này.

- Mời cậu vào nhà, cậu là họa sĩ à?

- Vâng.

Bá bước trên một con đường chung quanh đầy bồn hoa và vòi nước phun, anh đang tìm cách vận dụng sự khôn ngoan như thế nào đó để người đàn bà đa nghi này bị lừa.

- Nhạc sĩ Nguyễn Hoàng Ðế đã cao, cậu lại còn cao hơn.

- Vân, bạn tôi bị gọi là Chú Lùn mà.

- Tên gì mà kỳ cục vậy?

Bà đưa tay mời Robert bá ngồi vào bộ xa-lông đời mới, anh ngồi xuống không do dự.

- Bởi vì thưa bà, tôi và một ông bạn nữa còn cao hơn hắn.

Người đàn bà vẫn không ngừng quan sát Bá.

- Cậu ôm cái gì trong tay vậy?

- À...

Bá cười giòn tan.

- Chiếc bình cổ cực quý, nó có từ đời nhà Tống, nó để dành đựng xương cốt các hoàng hậu thời ấy.

- Thiệt không?

Người đàn bà trố mắt.

- Ðể tôi giới thiệu nhà tôi xuống xem.

Bá cảm thấy không nên để lòng tham của bà ta đi quá xa.

- Bà cho tôi gặp Nhung ít phút, bạn tôi đang đợi tôi.

- Cậu khó tính quá.

Chiếc kimônô vùng vằng như hờn dỗi rồi khuất sau phòng khách.

Một lát sau Nhung bước ra, hai nhân vật trong cổ tích thần thoại đụng độ nhau tay đôi, hai biệt danh do bạn bè ngẫu hứng đặt tên đã gặp gỡ như sự bố trí của thượng đế. Nhung hôm nay thùy mị hơn hôm Bá gặp nàng ở nhà văn hóa, nhưng cái đẹp kiêu kỳ vẫn thấp thoáng từng lúc trong bộ đồ màu vàng được may cắt thật khéo.

Nàng ngồi xuống phía ghế đối diện Bá, bàn tay thon thả chạm vào bình trà sen. hai ly thủy tinh trong vắt nhập từ Nhật bốc từng sợi khói mong manh. Khi nàng nâng ly hướng mắt về Bá trước khi chạm môi, trong một giây anh tưởng mình bị ngất đi. Cái dáng ngồi Công Nương kia và cung cách tiểu thư kia anh sẽ tìm cách sắp xếp hợp lý ở bức tranh sắp vẽ. Anh sẽ bố cục làm sao để nàng biếng thành ảo giác trước một người ăn xin chơi đàn. “Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại, cho tôi xin... chút ái tình” lời một bài nhạc sẽ được tân trang phù hợp với tình thế của bức tranh anh định vẽ, có điều khuôn mặt người ăn xin phải đẹp như thiên thần. Anh ta hoàn toàn tương phản với những mảng màu u ám đời sống khi dạo nhạc. Ðược không? Anh đang tự hỏi mình thì Nhung cất tiếng, nàng đã để cho anh yên lặng một cách đồng lõa nãy giờ.

- Em mới đi Nha Trang về.

Bá giật mình, anh lẩm bẩm:

- Hết mùa hè rồi sao?

- Dạ, đã hết mùa hè, rồi sẽ hết mùa thu, mùa đông nữa.

- Và em bỏ học?

- Chưa biết gia đình em quyết định ra sao, em định đút đơn vào trường nhạc...

- Ðể làm đồ đệ của Nguyễn Hoàng Ðế, anh tưởng là em học ngón đàn của hắn thì tuyệt hơn trường lớp. Ðế là một nhạc sĩ Digan...

Nhung liếc Bá một cái chết người, cặp mi nàng ướt như vừa mới tắm.

- Thôi, không nói chuyện đó nữa, anh tìm em làm gì?

Bá làm bộ ngạc nhiên:

- Em không chờ điều này sao?

- Còn lâu, em ghét anh kinh khủng.

- Bởi vì anh hiểu hết em phải không.

- Anh đã hiểu biết gì về em, xạo quá ông anh ơi, anh lách chách như một con chim sẻ, líu lo như một con chim sáo, rồi đợi thời cơ đúng lúc để biến thành con chim ưng sới mồi, anh tưởng anh là số một à?

- Không đâu cô bé, em lầm rồi, anh là cái bóng của số một.

- Ðịnh nói em là số một ư?

Nhung đỏ mặt tía tai.

- Anh lém lỉnh quá, một Hoàng Tử đúng nhĩa không ai lém lỉnh như anh đâu.

- Một Công Chúa đúng nghĩa không ai hờ hững trước một Hoàng Tử đâu?

- Em đang nghĩ cách gây sự với anh, đúng chưa?

Trời ơi, gã biết hết, gã biết tường tận nàng như biết một bình hoa huệ trắng.

- Em đang nghĩ đến bức vẽ trên giấy hôm đầu tiên mình gặp nhau, đúng chưa?

Trời ơi, gã đón đầu nàng trong tất cả những suy nghĩ, ma quỷ nào đã nhập vào gã, tại sao Nguyễn Hoàng Ðế không có những năng lực này như gã, chàng không dám đi gieo bất hạnh cho người khác. Còn họa sĩ này? Sao Nhung cảm thấy mình yếu đuối quá đi mất.

- Em đang kiệt sức vì không tìm ra biện pháp nào, đúng chưa?

Nhung lắc đầu, nàng đã hoàn toàn đầu hàng.

- Ðừng làm mệt tim em nữa.

- Vậy thì em phải đi ra khỏi nhà này ngay với anh.

Trời Phật ơi “đi ra khỏi nhà với anh” hỡi chàng họa sĩ ngông cuồng kia, anh phải lượng sức anh chứ, anh sống thì lông bông, nghề nghiệp thì bụi đời, ăn nói thì khiêu khích, tương lai thì mờ mịt, không gia đình cô gái nào nhìn anh như một sự hứa hẹn được, huống hồ gia đình em với những nguyên tắc giao tế cực kỳ khắc nghiệt, ai lại đi giao trứng cho ác, anh là một kẻ mà “chính phủ nghi ngờ, nhân dân chú ý” anh có biết thân phận mình không Robert Bá? Dù rằng em không thể sống mà thiếu anh được.

- Cầm lấy cái này rồi anh về.

Bá móc túi ra một tờ giấy trắng: bình hoa huệ vỡ tan, những đóa hoa trắng rơi rụng não nùng. Nhung ngó bức tranh sững sờ chết điếng.

- Chào em anh về. Anh không gửi lời thăm bất cứ ai trong gia đình em.

- Anh cầm lấy bức tranh này đi, cả... bức tranh... trước nữa.

Nàng hổn hển như con trùng bị giày xéo.

- Anh muốn em phải làm gì?

- Làm gì à?

Bá bước nhanh trên con đường lát sỏi trắng ngần.

- Hãy tiễn anh ra cổng ngay.

Nhung rượt theo. Nàng nắm lấy tay anh, nhưng Bá đã gỡ những ngón tay nàng, anh đã trở về con người bản thể.

- Anh nhớ ra rồi công nương ơi, anh đã từng bán ve chai trên đoạn đường này nhiều lần, và những thằng anh của em phun khói xe đầy mặt anh, có lần anh đã suýt nện chúng.

Trời Phật ơi, sao anh mở miệng ra là ác độc như Vũ Vương vậy, họ giống nhau quá. Nhung thấy nghèn nghẹn ở cổ, nàng sắp khóc.

Bá đã ra đến cổng, anh đứng chờ nàng mở cửa. Nhưng Nhung không mở cửa, nàng sợ sẽ mất anh vĩnh viễn, nàng sợ câu chuyện cổ tích bị hủy diệt, nàng đã mất Chú Lùn một cách không đâu, bây giờ lại đến Hoàng Tử, nàng sợ kiếp Công Chúa cấm cung lắm rồi.

- Em biết chuyện đời xưa nói gì không?

Nhung lắc đầu:

- Em không biết.

Bá nghiêm giọng:

- Trong chuyện đời xưa, ai làm ác thì sẽ gặp ác, ai ở hiền thì gặp lành, Chử Ðồng Tử lấy Công Chúa, cô bé Lọ Lem lấy Hoàng Tử phải không?

Nhung bối rối gật đầu.

- Dạ.

- Vậy thì anh không phải là Hoàng Tử, em cũng không phải là Công Chúa. Anh là một thằng cha bán ve chai nghèo mạt rệp, em là một đứa con gái quý tộc của ngài tổng giám đốc. Nhưng anh tin là sẽ xảy ra chuyện đời xưa.

- Nghĩa là...

- Nghĩa là không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, anh vẽ bức tranh thứ hai trong trực giác, nó là điềm báo trước chuyện sẽ xảy ra trong gia đình em.

Nhung mở cổng, nàng muốn hỏi anh một câu quyết định.

- Ðến lúc đó anh sẽ cư xử với em ra sao?

Mắt Bá lóe lên một thoáng kỳ dị, anh kết luận một cách gọn ghẽ như một sứ giả của thượng đế.

- Ðến lúc đó sẽ tái diễn lại đoạn kết của phim “Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx