sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Pia mệt dứt hơi khi lao vào cổng nhà mình, xe kéo lắc lư qua lại trông thật nguy hiểm. Pia phanh gấp đến nỗi để lại một vết đen dài trên mặt đường lát đá.

– Ổn rồi! – Nó hổn hển thốt lên. – Chúng ta đã thoát khỏi gã, gã Van Sneider, gã thô bỉ, gã chuyên bắt động vật, gã… – Nó ôm cạnh sườn. Đó là thành tích thể thao lớn nhất trong đời nó. Nó xuống, tựa xe vào tường nhà và ngã vật xuống thảm cỏ.

– Yoko, chúng ta đã thực sự làm được, chúng ta đã thoát khỏi tay gã. Tớ không thể tin được điều đó. – Pia thổi mạnh mớ tóc trên mặt. – Vậy cậu đúng là Người Tuyết, Yoko à! Tại sao cậu không nói điều đó ngay? – Nó cười khúc khích. – Cậu đúng là không thể nói được, tớ biết. – Nó đá nhẹ chân vào xe kéo. – Cậu phải biết tớ đã không phút nào tin cậu là một con chó. – Bây giờ Pia cười sằng sặc. – Một con chó! Đúng là trò ngớ ngẩn kiểu Marcella!

Pia ngồi dậy.

– Yoko? – Nó hỏi. – Sao không ra khỏi xe đi, Yoko? – Nó kéo cái bạt trùm xe kéo ra.

– YOKO! – Pia hoảng hốt tắc nghẹn tiếng cười. Yoko đã biến mất. Xe kéo trống không!

Đầu óc Pia quay cuồng những suy nghĩ. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nó đã nhìn thấy chính xác là Yoko nhảy vào trong xe rồi mà. Nó còn nghe rõ tiếng reo hò thúc giục “Yo-Yo-Yo" của Yoko lúc trở về cơ mà. Và sau đó là tiếng rống của Van Sneider khi gã bị thua trong cuộc truy đuổi.

Có thật là gã thua? Hay chính Pia thua mới đúng? Nó đã mắc mưu Van Sneider chăng? Gã đã chạy theo và bắt cóc được Yoko từ trong xe nhân lúc Pia sơ suất? Có thể như thế không?

Có lẽ Yoko đã bị văng ra khỏi xe lúc xe phóng nhanh mà Pia không nhận ra? Pia ngơ ngác. Ai có thể giúp nó bây giờ? Nó có thể chia sẻ với ai câu chuyện hoang đường này? Mẹ sẽ không tin một lời nào đâu, Pia chắc chắn như vậy. Chỉ cần nó bắt đầu kể về Người Tuyết hay gã săn động vật thì mẹ sẽ phẩy tay ngay và lại nói dạo này nó lạ lắm. Thêm nữa, bây giờ mẹ chỉ bận tâm với Marcella và căn phòng dở hơi thôi. Pia sực nhớ đến Lukas. Mình có thể nhờ Lukas giúp, trước đây hai đứa đã cùng nhau thực hiện một vài cuộc phiêu lưu và cậu ta cũng là bạn tốt nhất của mình. Nhưng rồi cô bé chợt nhớ tới cây sáo. Thật sự là Lukas đã cư xử chẳng ra sao. Lukas đã nói rằng nó hợm hĩnh. Hừm, cậu ta đâu hiểu được cảm giác khi bố mất là thế nào. Lúc đó mọi thứ đều trống rỗng, và cảm giác nặng nề như đeo đá. Bỗng dưng người ta chẳng thấy có gì vui vẻ nữa – và cả khi vui vẻ chăng nữa không biết liệu có được phép cười không. Bỗng dưng người ta cảm thấy mình khác hẳn. Lukas đâu hiểu được điều đó. Thôi, Lukas cứ việc biến đi cho khuất mắt.

Để chắc chắn, Pia còn tìm Yoko lần nữa ở nhà cây rồi quay trở lại quãng đường đến tận nhà máy cũ. Nó sục tìm Người Tuyết nhỏ bé ở khắp nơi, không ngừng thì thào gọi. Luôn đề phòng gã Van Sneider. Nhưng may là nó không chạm trán gã nữa.

Nó thận trọng, liều mạng quay lại chỗ đó lần nữa mà tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nó dựng lại thùng rác và nhòm qua cửa sổ. Nhẹ cả người! Yoko không bị nhốt trong cái cũi nào cả. Nhưng Pia cũng chẳng thấy Van Sneider và con chó rô bốt của gã đâu. Chỉ có những con thú tội nghiệp từ Himalaya trong những chiếc cũi.

Giờ Pia đã về nhà. Nó tuyệt vọng ngồi phịch xuống chỗ cạnh bàn ăn tối. Có món mì với loại nước xốt yêu thích, nhưng nó chẳng thèm để ý. Nó uể oải chọc chọc đĩa mì. Thậm chí nó còn không nhận ra mẹ và Marcella khắp người lem luốc màu. Nó bỏ qua cả tiếng bép xép của Marcella. Nó không nghe thấy con bé hào hứng mơ về một căn phòng toàn màu hồng và muốn trang trí như thế nào.

– Con có thể vui với em một chút được chứ. – Mẹ dè dặt lên tiếng. – Em đang vui thế cơ mà. Không vì thế mà con vui vẻ một chút được ư?

Pia gật đầu lãng đãng.

– Ừ, thì vui. – Nó nói khi thấy ánh mắt chờ đợi của mẹ.

Mẹ thở dài. Mẹ không hiểu nổi Pia. Con bé càng ngày càng thu mình, chẳng để ý gì đến bạn bè nữa. Chỉ quanh quẩn trên ngôi nhà cây. Và hôm qua còn giấu giếm gì đó ở trong hầm. Hôm nay thì về nhà mồ hôi nhễ nhại, mệt lử, chẳng nói câu nào. Đơn giản là không kể bất cứ điều gì!

Mẹ Pia rất bối rối. Làm thế nào có thể đánh thức lại niềm vui sống trong cô con gái lớn của mẹ bây giờ?

– Con có ý tưởng gì cho sinh nhật sắp tới chưa? – Mẹ hỏi khích lệ. – Con thích gì nào?

– Con ước chả có sinh nhật. – Pia lẩm bẩm. Ngay khoảng khắc đấy, từ khóe mắt, nó thấy cánh cửa tầng hầm đang mở ra. Chậm. Rất chậm. Một sinh vật lông lá thận trọng khẽ lách qua khe cửa. Nó kẹp một con gà đông lạnh dưới nách. Tim Pia đập mạnh. Yoko!

Mẹ và Marcella lại nói tiếp về căn phòng mới và không để ý tới điều đó. Thật may. Pia cầm dĩa ra dấu cho người bạn nhỏ trốn đi.

Mẹ chắc chắn không tin Yoko đang gặp nguy. Không, Pia phải bảo vệ Yoko. Không ai được biết về Yoko! Kể cả mẹ và Marcella. Nếu biết mẹ sẽ mang Yoko đến trả cho Van Sneider và mẹ cũng đã đọc tờ rơi mà. Không thì cũng nộp cho sở thú hoặc cảnh sát. Rồi sẽ khốn khổ cho Yoko, vì gã Van Sneider đã tiên đoán Yoko sẽ gây chấn động toàn thế giới. Số phận của cục bông nhỏ bé ấy chẳng là gì với gã. Gã chỉ thích kiếm tiền bằng Yoko thôi! Sống hay chết cũng vậy.

Suỵt!, Pia ra hiệu và quơ dĩa tít mù. Yoko làm gì thế nhỉ? Sao nó không lỉnh đi luôn? Giờ mẹ đã để ý, nhìn theo ánh mắt Pia. Thôi rồi! Pia nín thở. Mẹ quay ra và… bụp! – Yoko biến mất. Nhanh như chớp. Chỉ trong nháy mắt. Pia dụi mắt liên tục.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Và khi đảo mắt nhìn quanh, Pia thấy con gà trôi lững lờ ra phía sân thượng.

Ngay cả trong mơ Pia cũng không nghĩ được Yoko có thể tàng hình. Sao trước đây nó không… Hay là…? Pia ngẫm nghĩ trong lúc cho chén đĩa vào máy rửa bát. Hôm nay nó đến phiên rửa bát và không sao trốn được.

Cuối cùng nó cũng lẻn ra được nhà cây lúc trời sắp tối. Yoko lại hiện hình và đang nằm thư thái trên đệm. Nó nghe iPod, búi tai giật giật theo điệu nhạc. Trông nó thật thoải mái. Vỏ hộp gà đông lạnh nằm trên sàn.

– Yoko! – Pia reo lên. Nó rất vui vì lại có Yoko bình an vô sự ở bên. – Cậu có thể biến thành vô hình được à? – Pia quăng mình xuống cạnh Yoko. – Làm thế nào vậy?

Yoko kều miếng gà đông lạnh cuối cùng trên giá bên cạnh, đặt lên trán một lát rồi quẹt quẹt trên cánh tay như thể phải tự làm lạnh. Rồi nó ngoạm một miếng – và lập tức biến mất.

– Cậu cần lạnh mới vô hình được đúng không? – Pia ngạc nhiên nói.

– Yo! – Sinh vật vô hình đáp.

Pia qườ quạng tìm bạn Người Tuyết và nhận ra rằng không thể nhìn thấy Yoko nhưng vẫn chạm vào nó được. Yoko còn bên cạnh Pia trong nhà cây. Nó ép chặt sinh vật lông lá vào ngực. Yoko sung sướng rúc vào nó. Lúc Pia gãi sau tai Yoko, nó gừ gừ như một chú mèo. Pia nghẹn ngào. Đã bao lâu rồi nó không còn cảm thấy sung sướng và bình yên như thế này, không được cảm nhận sự ấm áp này?

Thật kì cục vì sự ấm áp lại đến từ sinh vật xứ lạnh. Cả hai cứ nằm như thế một lúc lâu. Pia có thể nằm như thế mãi ấy chứ. Yoko làm nó hạnh phúc thật sự…

Sau khi Yoko hiện hình trở lại, nó phát hiện ra một vết xước dài trên cánh tay Pia lúc ngã vào thùng rác. Nó hốt hoảng xem vết thương của cô bạn.

– Tớ đã định rửa sạch nó rồi. – Pia ấp úng. – Hi vọng không bị nhiễm trùng.

Nó thầm ngạc nhiên sao mẹ không dùng cả can thuốc sát trùng đổ ụp lên luôn. Ngày thường thì mẹ đã phát cuống lên với những vết thương như thế này. Pia thở dài. Bây giờ mẹ chỉ nghĩ về căn phòng của Marcella thôi…

Pia cảm thấy Yoko thổi hơi thở lạnh như băng lên vết thương trên tay. Dễ chịu quá. Pia nhắm mắt. Khi mở mắt ra, nó không tin vào mắt mình. Vết thương đã biến mất. Cánh tay của nó hoàn toàn lành lặn.

– Yoko! Cậu làm thế nào vậy?

– Yo-Yo-Yo. – Người Tuyết bé nhỏ dịu dàng nói.

Pia trào nước mắt. Lâu lắm rồi, nó không được ai săn sóc như thế.

– Yoko, đừng bao giờ bỏ đi nữa nhé, được không? – Pia nghẹn ngào thì thầm.

Yoko khẽ tóc lắc đầu, vẻ lưỡng lự.

– Đừng bao giờ bỏ đi nữa nhé, cậu nghe tớ chứ? – Pia khẩn khoản nhắc lại.

Yoko liên tục tránh ánh mắt Pia. Rồi nhìn nó buồn bã một lúc lâu. Giờ thì Pia hiểu ra: Yoko chẳng bao giờ thuộc về nó cả. Cậu ấy chỉ thuộc về chính mình. Và thuộc về dãy núi Himalaya nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx