sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Chị đúng là người chị tuyệt vời nhất thế giới! – Marcella reo lên và hớn hở chạy từ cửa ra đón Pia. Pia vừa kịp dựng xe đạp vào tường nhà thì Marcella đã ôm chầm lấy nó và tặng nó một nụ hôn cực kì nồng nhiệt.

– Ôi giời, Marcelia. – Pia cười và vất vả lắm mới giữ được thăng bằng. – Em thích căn phòng mới chứ?

– Nó trên-trên-trên cả tuyệt vời! – Marcella nép minh vào Pia và không muốn rời chị nó một tí nào cả.

Pia nhẹ nhàng đẩy Marcelia ra.

– Thế em không giận chị nữa à?

– Không ạ, không giận tí nào nữa. – Marcella cả quyết như đinh đóng cột và chạy lại phía cửa để nhanh chóng quay về căn phòng màu hồng trong mơ của nó. Lúc đứng trong khung cửa nó còn quay lại phía Pia.

– Vẫn còn hơi giận một chút, và chị vẫn chưa tiết lộ chuyện con chó cho em biết gì cả. Đừng tưởng em không biết là chị đang giấu nó nhé. – Nó xấc xược nhìn Pia: – Em đã xem kỹ những dấu chân rồi! Em cũng sẽ tìm thấy nó thôi, chị có thể tin chắc là như thế đấy… – Vừa nói nó vừa chạy vút lên cầu thang.

Khi Marcella đi khỏi, Yoko nhảy ra từ xe kéo – lúc này đã hiện hình trở lại. Pia đưa tay ra và Yoko phệt vào. Rồi cả hai chạy băng qua vườn lên ngôi nhà cây. Pia cười mãi, cười măi không ngừng. Nó nhẹ cả người khi thoát khỏi tay Van Sneider và Kellermann. Nhẹ cả người khi nó và em gái đã làm lành trở lại. Và rất vui sướng, vui sướng, vui sướng khi có Yoko.

Trong nhà cây, Pia nhanh chóng tìm ra iPod, bật thật to bài hát yêu thích và cùng Yoko nhảy loạn trên đệm.

– Chúng ta đã thành công rực rỡ!

– Yo!

– Chúng ta là một đội cực đỉnh!

– Yo!

– Không ai làm gì được chúng ta cả!

– Yo-Yo!

Trong lúc hò hét, Pia cười ngất ngưởng còn Yoko trồng cây chuối.

Khi bài hát kết thúc, cả hai quăng mình xuống gối.

Lúc ấy khuỷu tay Pia va phải giá và một khung ảnh rơi xuống. Thật may cái khung ảnh không làm sao. Nhưng Pia hoảng hốt vội nhấc nó lên.

– Bố tha lỗi cho con. – Nó bối rối nói với tấm ảnh. Nó vuốt nhẹ bức ảnh có hình khuôn mặt nghiêm nghị của bố.

Rồi nó giải thích cho Yoko:

– Lúc nào có chuyện vui vẻ là tớ lại thấy trong lòng bứt rứt như thế…

Đêm đó Pia nằm mơ.

Nó đang ở dãy núi Himalaya, nơi Yoko sinh sống. Yoko sống trong một căn lều tuyết, trông gần giống ngôi nhà cây của nó. Tất cả mọi thứ trong lều đều bằng băng. Giường, ghế bành, bàn ghế và cả bát đĩa nữa. Nhưng Pia không hề thấy lạnh. Nó ngắm nhìn quang cảnh Himalaya hùng vĩ qua của sổ lều tuyết. Những ngọn núi kì dị và những sườn dốc khổng lồ phủ đầy tuyết, khắp nơi chỉ toàn tuyết là tuyết. Quan sát một lúc, nó phát hiện ra dấu vết của những con thỏ tuyết đêm đêm đến thăm. Xa xa dưới kia, chú gấu Tây Tạng mắt viền trắng đang tắm nắng, khoan khoái rúc vào một hang đá, ánh mắt long lanh trong nắng. Đằng xa, một thầy tu khoác áo cà sa đỏ đang trèo lên núi. Thầy vẫy vẫy tay như một người bạn già thân thiết. Pia quay lưng về phía cửa sổ và nhìn Yoko trắng muốt đang ngồi trên chiếc giường băng trong căn lều tuyết trắng. Yoko cầm cây sáo của bố Pia mà Lukas đã dán lại cho nó. Phải nhìn thật kĩ người ta mới phát hiện ra vết vỡ. Yoko đưa sáo lên môi và thổi cho Pia một giai điệu. Chính là giai điệu mà bố vẫn luôn chơi cho Pia. Giai điệu mang lại niềm hạnh phúc…

Sáng hôm sau, trước khi đi học Pia còn leo lên nhà cây để đánh thức Yoko, nó ngắm nhìn tấm ảnh bố một lúc lâu. Bố luôn mỉm cười trong ảnh ư? Pia cảm thấy bố muốn truyền can đảm cho nó. Nhưng để làm gì?

Pia cương quyết lên đường. Nó phải nhanh chân vì tiết học sắp bắt đầu. Pia khẩn trương đưa Yoko trở lại tầng hầm. Cẩn thận vẫn hơn. Chả gì thì bây giờ gã Van Sneider đã biết địa chỉ nhà nó. Yoko cằn nhằn khó chịu vì trong tủ đông lạnh chỉ còn vài gói bùn để đắp lưng của mẹ. Tất cả những thứ khác đã bị chén sạch sẻ.

Pia không dám nghĩ tới việc mẹ sẽ bực mình khi phát hiện ra điều đó. Nhưng giờ nó còn nhiều vấn đề khác cần lo hơn. Nó phải thuyết phục Yoko ở nguyên dưới tầng hầm dù có bất kì chuyện gì xảy ra. Nhưng Người Tuyết nhỏ bé không hề nghe nó nói, Yoko tìm thấy mớ tài liệu du lịch cũ của mẹ và say mê ngắm nghía ảnh quảng cáo chuyến du lịch Tây Tạng. Pia đặt mớ tài liệu vào trong tủ đông lạnh và đặt Yoko bên cạnh. Yoko sẽ bị lôi cuốn bởi đống tài liệu đó, nó nghĩ bụng và hôn tạm biệt lên trán Yoko.

Pia vừa định ra khỏi nhà thì mẹ đi từ phòng Marcella ra với ánh mắt lo âu, tay cầm nhiệt kế.

– Marcella ốm rồi.

– Em bị sao ạ? – Pia hỏi.

– Có vẻ như quai bị, con ạ. – Mẹ đáp lại và tìm chìa khóa xe. – Mẹ cứ tưởng là đã tiêm phòng cho các con rồi cơ.

Pia tranh thủ còn thời gian tới thăm Marcella. Con bé nằm trên giường, mặt đỏ nhừ, má sưng vù. Con bé nhắm mắt. Pia ngồi xuống cạnh giường và vuốt tóc em. Tội nghiệp Marcella quá đi mất.

– Sáng nay em ở nhà một mình có biết xoay xỏa không? – Pia hỏi và nắm tay Marcella. – Không ai muốn để em ở nhà một mình cả. Nhưng mẹ phải tới văn phòng du lịch, còn chị đi học…

– Đằng nào thì em chỉ muốn ngủ thôi. – Marcella thì thào, giọng khản đặc.

Pia vuốt tay Marcella lần nữa và ra khỏi phòng. Nó không nhìn thấy Marcella ném túi chườm nước ấm khỏi giường, moi hai cục bông khỏi má và tỉnh như sáo nhảy xuống giường để rốt cục được đi tìm con chó đáng nguyền rủa đó mà không bị ai làm phiền…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx