sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10

Có lẽ mình quay lại với môn trượt ván thôi, Pia nghĩ bụng khi xem lũ bạn cũ bên khu máng trượt vào giờ giải lao. Cho đến lúc này, Lukas đã học được nhiều ngón mới, còn Pia thấy ngứa ngáy chân tay, nó cũng muốn thử những thủ thuật ấy. Nó vặn iPod to hơn. Những cú trượt dù có vụng về đến mấy nhưng trên nền nhạc vẫn rất ngoạn mục. Ồ, Lukas vừa mới thể hiện một cú buông ván khá tài tình. Pia vẫy nó và giơ ngón cái lên tán thưởng. Lukas mỉm cười. Ít nhất thì nó cũng đã cười! Vậy là sau vụ với gã bán kem, nó không còn giận Pia nữa rồi.

Nó đã gọi Pia là “đồ kì quặc", trong mắt nó thì Pia đúng là kì quặc thật. Ôi, Pia ước gì đã kịp tiết lộ và giới thiệu Yoko cho Lukas thì mọi chuyện có phải đã khác không. Nó không muốn là kẻ kì quặc thêm giây phút nào. Nó phải nói ngay cho Lukas để giải thích chuyện này. Thêm vào đó Lukas cũng luôn có những sáng kiến hay. Phải rồi, Pia định nói với Lukas ngay khi có cơ hội. Lời khuyên và sự trợ giúp của Lukas sẽ có ích cho nó.

Pia nhắm mắt nghe những bài hát khiến nó vui vẻ. Nó không nghe thấy chuông điện thoại di động và cũng không thấy khuôn mặt Marcella đang hiện trên màn hình. Ngay cả khi điện thoại rung lên hai phút sau. Nó chỉ ngẩng lên nhìn khi Lukas vút đến trên ván trượt. Nó tháo tai nghe ra, đưa mắt dò hỏi.

Lukas vung vẩy điện thoại và hét lên từ xa:

– Em cậu dở hơi lắm! Nó khẳng định có một người đàn ông mang súng đang lởn vởn quanh nhà. Có vẻ như hắn đang tìm con chó của cậu…

Pia nhảy dựng lên như bị điện giật. Nó cuống cuồng nhét iPod vào túi và chạy về phía nhà để xe.

– Có chuyện gì với chị em cậu thế? – Lukas thét lên đằng sau nó. – Cậu trốn gã bán kem và kể gì đó về mấy tay săn thú… – Nó nói hụt cả hơi. – Với lại… nhà cậu nuôi chó từ bao giờ?

Pia loay hoay đến phát điên với cái khóa bánh sau. Nó nhảy vọt lên xe và phóng lại chỗ Lukas nhanh đến nỗi suýt cán lên chân cậu bạn.

– Tớ cần cậu giúp. Tớ có thể tin ở cậu chứ?!

Lukas thoáng nhìn về phía lũ bạn bên máng trượt.

Rồi nó ngước về hướng lớp học, chuông vừa báo hết giờ nghỉ.

Nó nhìn khuôn mặt lo âu của Pia và ném ván trượt xuống vị trí xuất phát:

– Cậu còn đợi gì nữa?

Pia thở phào và nhấn bàn đạp.

Trên đường đi, nó kể cho Lukas nghe toàn bộ câu chuyện cực kì khó tin ấy. Chuyện Yoko đã xuất hiện như thế nào, nỏ định mang Yoko về nhà ra sao, rồi thì chuyện nó phát hiện ra âm mưu độc ác của Van Sneider ở nhà máy bỏ hoang. Chuyện những con thú từ Himalaya bị nhốt trong lồng. Chuyện nó nghe lén được cuộc điện đàm, có thế nó mới biết, những con thú tội nghiệp đó nhiều khả năng sẽ bị giết và nhồi trấu. Chuyện cuộc truy đuổi và nó bị lạc Yoko như thế nào.

Lukas nhìn Pia đầy nghi hoặc.

– Ơ kìa Lukas. – Pia gọi. – Đích thân cậu đã gặp gã Van Sneider đê tiện rồi đấy. Cậu không nhớ à? Ở siêu thị ý. Gã mà có đôi ủng da rắn đuôi chuông và con chó máy ý!

Lukas phải cố gắng lắm mới theo kịp được tốc độ phóng xe điên cuồng của Pia.

Nó hổn hển đáp lại:

– Pia, tớ có thấy Người Tuyết nào đâu, Pia. Và tớ chẳng tin vào chuyện Người Tuyết ngớ ngẩn ấy đâu. Và gã rắn đuôi chuông đó chỉ bị điên, ngoài ra chẳng vấn đề gì đâu…

Lúc này cả hai đều đến cửa nhà Pia.

Chuyện gì ở đây thế? Lukas bỗng im bặt.

Lukas không để ý tới chiếc xe tải sặc sỡ và cũng không để ý tới con chó máy nhãi ranh đang sủa ăng ẳng chạy quanh nhà. Nó chỉ dán mắt vào người đàn ông trong bộ đồ rằn ri đi ủng da rắn đuôi chuông và vác súng trên vai.

Gã kì quặc ấy đang đứng trên thang tựa vào nhà Pia và cố trèo qua một cái cửa trên mái. Liệu câu chuyện hoang đường của Pia có gì là thật không?

Giờ thì Pia cũng nhìn thấy, nó hét lên, nhảy xuống khi xe chưa dừng hẳn, quẳng đấy và chạy đến nhà. Tiếng hét làm Van Sneider giật mình và mất thăng bằng. Cái thang lúc lắc, hơi dựng đứng lên rồi nhẹ quay tới quay lui. Van Sneider bám chặt, hét không ra tiếng. Và cái thang cũng đổ xuống rất từ từ, nhưng không sao ngăn nổi. Van Sneider tiếp đất đánh rầm bên vườn hàng xóm, rú lên một tiếng vì đau. Ngay lúc đó, Pia nghe thấy qua hàng rào một tiếng hét “cha-ka!” quen thuộc và không nhịn được cười. Phải rồi, chắc chắn bác hàng xóm, bác bảo vệ kiêm võ sĩ karate đã chăm sóc Van Sneider rất tận tâm…

Nhưng không còn thời gian đâu mà cười trên nỗi đau khổ của kẻ khác, Pia vội mở cửa và chạy hai bước một lên cầu thang về hướng phòng Marcella. Nó đứng lại trước cửa đợi Lukas đang đuổi theo.

– Thôi được, Pia, – Lukas thở hổn hển không ra hơi, – chuyện gã săn thú đúng rồi. Nhưng còn chuyện Người Tuyết thì… – Ngay lúc đấy Pia mở tung cửa phòng.

CÁI - GÌ - THẾ? Lukas không tin vào mắt mình nữa. Một sinh vật lông lá màu trắng nhỏ bé đứng quay lưng lại phía nó đang lắc giật đùng đùng. Búi tai vung vẩy. Cả người uốn éo. “Yo-Yo-Yo.”

Lukas đứng như trời trồng. Marcella nhảy vòng quanh sinh vật lông lá và hát rống lên:

– “I will survie”

Dừng lại.

Pia ấn nút dừng.

Im lặng.

– Chị tưởng em bị ốm?! – Pia gằn giọng và ném ánh nhìn giận dữ về phía Marcella.

Nhưng ngay trước khi Marcella kịp trả lời thì Yoko bỗng lăn đùng ra. Nó đổ xuống sàn và nằm im thin thít.

– Yoko! – Pia hét lên, quỳ xuống bên cạnh và sờ trán nó. – Nóng quá thế này! Nhanh lên, mình cần đá!

Lukas chạy biến đi.

Marcella khẽ nói:

– Em chỉ định làm quen với con chó của chị rồi gã vác súng đến. Rồi gã ấy nhìn qua tất cả các cửa sổ, thậm chí còn dí súng qua khe bỏ thư. Em sợ quá. Nhưng xong gã bị rơi xuống với cái thang. Rồi thì em muốn làm cho con chó của chị vui…

– Đấy không phải chó. – Pia nói nhưng thực ra là tự nói với mình. – Và cũng không được để nó nóng quá.

Lukas chạy nhanh đến, tay cầm một túi bùn.

– Tớ không tìm được gì khác cả, tủ lạnh nhẵn thín rồi…

Pia đặt túi bùn lên bụng Yoko, nó kêu xèo xèo.

– Ôi trời, nó nóng bừng. – Lukas nói và thận trọng xoa trán Người Tuyết.

– Thế nên cậu ấy mới cần đá. – Pia đáp.

– Tội nghiệp cậu bé. – Lukas xót xa nói với Yoko. – Đã đến lúc cậu được về nhà rồi đấy, đúng không?

– Yo! – Yoko khẽ đáp.

– Nhưng đây chính là nhà của nó còn gì! – Pia chỉ nói thế.

– Pia, ở đây mùa hè nóng kinh khủng còn Người Tuyết lại đến từ xứ lạnh. Nó không thể sống ở đây được. Cậu phải biết chứ!

Pia biết rõ là Lukas có lí. Nhưng nó không muốn thiếu Yoko.

Chính Yoko đã kéo nó ra khỏi hố sâu đau buồn. Không. Không thể nào thiếu Yoko được!

Nó hờn mát Lukas:

– Thế cậu nghĩ sao? Tớ không thể cứ đút Yoko vào một cái hộp bìa và viết “Himalaya” lên đó được.

Lukas xoa nhẹ lên cánh tay Pia.

– Pia, chúng mình suy tính chuyện này sau. Sẽ tìm ra cách thôi.

Cảm xúc của Pia lộn tùng phèo cả lên. Nó cố gắng bình tĩnh lại. Ý Lukas là gì vậy? Cho đến nay nó vẫn một mình vượt qua tất cả mọi chuyện và cũng rất thành công – kể cả không cần Lukas. Vậy mà Lukas bây giờ lại làm ra vẻ biết rõ về Người Tuyết lắm. Mới chỉ trước đấy năm phút cậu ta còn quả quyết trên đời không hề có Người Tuyết.

Pia giận dữ nhìn cậu bạn:

– Không! Yoko là của tớ!

– Yoko không của ai hết. – Lukas lẩm bẩm.

– Mặc xác tớ. – Pia nổi xung. – Tớ không có thì giờ mà cãi nhau với cậu. Tớ phải chăm sóc cho Yoko. – Nó quay sang Yoko và không thèm để ý gì đến cậu bạn Lukas nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx