sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11

Sau khi Lukas đi khỏi, Pia cẩn thận đặt Yoko lên giường của Marcella, lấy túi bùn chườm lên trán nó và ngồi xuống bên mép giường. Marcella cũng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh chị, không nói một lời nào. Pia ôm mặt.

Sao mọi chuyện lại có thể xảy ra như thế này chứ? Vì sao tất cả mọi thứ lại hỏng bét thế này? Sao nó lại cãi nhau với Lukas, vào đúng lúc này, khi nó đã tiết lộ bí mật của mình với cậu ấy và rất rất cần cậu. Tại sao nó lại phản ứng cục cằn như thế? Xét cho cùng Lukas hoàn toàn có lí. Giờ thì nó đã thực sự đánh mất mọi cơ may bắt đầu một tình bạn mới với cậu ấy rồi.

Nhưng thôi kệ vậy. Lúc này Yoko cần tất cả sự quan tâm của nó. Pia lo lắng nhìn Người Tuyết và xoa bàn tay nó.

– Yo – Yoko phả ra yếu ớt.

Trong khi Pia còn đang nát óc suy nghĩ thì có tiếng bước chân rất nhanh trên cầu thang. Cửa bật mở và Lukas lao vào:

– Pia, xe tải chở thú đang ở dưới nhà! – Cậu hét lên. – Giấu Yoko đi! Mau lên!

– Cậu hãy tàng hình ngay đi, Yoko! – Pia khẩn nài. Người Tuyết bé nhỏ tập trung hết sức, và xoa gói bùn đã tan chảy lên tay chân. Nhưng chẳng có tác dụng gì. Người ta vẫn nhìn thấy nó.

– Yoko vẫn còn quá nóng. – Pia lắp bắp, lướt nhìn qua Lukas cùng Marcella đang ngơ ngác.

Lúc đó có tiếng bước chân rầm rập lên cầu thang. Marcella nhanh trí đóng sập cửa lại và chèn một cái ghế xuống dưới nắm đấm cửa. Vừa vặn có người vặn nắm đấm cửa từ bên ngoài và đập như điên vào cánh cửa đang bị chèn.

– Mở ngay! – Một giọng trầm trầm ra lệnh.

– Kellermann! – Pia nói thầm. – Đó là Kellermann, Giám đốc sở thú.

Lukas vội vàng bế và nâng Yoko lên chỗ cửa mái. Bây giờ mẹ Pia đang gõ cửa rất mạnh và gọi:

– Pia, mở cửa đi con!

Pia và Marcella nhìn nhau. Mẹ? Sao giờ này mẹ lại không ở văn phòng du lịch? Mẹ đã để cho gã Kellermann vào nhà ư?

– Bác Kellermann đã đến văn phòng du lịch của mẹ. – Mẹ tiếp tục. – Và báo với mẹ về vụ trộm thú rồi. – Giọng mẹ trở nên nghiêm khắc hơn. – Đây không phải chuyện đùa đâu, Pia! Con đã lấy trộm một mẫu vật rất quý hiếm của bác ấy đấy. Giám đốc Kellermann rất hiền nên sẽ không trình cảnh sát vụ này, nếu con trả lại con thú ngay cho bác ấy.

Sau khi yên tâm rằng Yoko đã ra khỏi tầm, Pia bèn đóng cửa mái lại. Tay đẫm mồ hôi, nó gỡ chặn cửa và giải thích:

– Mẹ ơi, đó không phải một con thú. Đó là Người Tuyết!

Nó mở cửa và đứng ngay trước mặt mẹ.

– Với lại, nó là sinh vật đáng yêu nhất trên đời! – Nước mắt chảy ròng ròng trên má Pia.

Nhưng trước khi mẹ nó kịp trả lời thì Kellermann đã đẩy hai mẹ con sang một bên và chạy xộc vào phòng. Gã ta ngay lập tức sục sạo điên cuồng và biến căn phòng thành mớ hỗn độn khủng khiếp. Pia, Lukas, Marcella và mẹ đứng nép vào tường, há hốc mồm nhìn cảnh Kellermann tàn phá căn phòng.

Bất chợt trong vườn vọng lên âm thanh như trong một cuộc đi săn! Nhiều giọng nói ầm ĩ:

– Tôi sắp tóm được nó rồi!

– Bên kia kìa, nhanh lên!

Bốn người liền nhoài ra từ cửa sổ. Pia nhận ra tên Van Sneider đang bị trói gô bên vườn hàng xóm và thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rồi nó lại thấy hai ông bảo vệ vườn thú lực lưỡng hằm hằm chạy hộc tốc qua vườn. Bọn họ truy đuổi Yoko, nó chạy ngay trước mắt họ, đang ráng sức guồng cặp giò ngắn tũn.

Pia lấy tay che miệng để không kêu toáng lên. Marcella bấu chặt vào tay chị. Yoko chạy lung tung từ chỗ này sang chỗ khác, nhảy qua các luống cây và bò qua bụi rậm. Hai người đàn ông bám sát gót nó. Yoko đột ngột đổi hướng một cách rất tài tình và cực kì bất ngờ, nó chạy vụt về phía cổng vườn. Pia nín thở. Yoko sắp sửa đến cửa vườn, nó sắp chạy qua đó. Nó bật tung cánh cửa và – trước mặt nó là Kellermann, đang cười nham hiểm.

Yoko sững lại như hóa đá trong ánh mặt trời chói lóa. Nó thở khó nhọc – rồi ngã lăn ra!

Pia buột miệng hét lên, nó cắm đầu cắm cổ phi xuống cầu thang lao ra vườn. Xuống tầng dưới, nó chỉ kịp nhìn thấy Yoko bị trói nằm trên cáng và đang được đưa vào xe tải. Nó chạy tới bên Yoko. “Yoko!”. Giọng nó nghẹn lại. Pia sờ vào sinh vật nhỏ bé. Yoko nóng như rang. Đám đàn ông khiêng Yoko ra xe.

Pia đứng bất động ở đó nhìn cửa xe bị khóa lại qua hàng nước mắt giàn giụa. Kellermann cùng nhân viên lên xe và xe chuyển bánh.

Pia hầu như không nhận ra mẹ đang vòng tay ôm mình.

– Bạn con không khỏe mà. – Mẹ an ủi. – Để giám đốc Kellermann chăm sóc nó thì tốt hơn đấy.

Nghe thấy chữ “Kellermann” là Pia tỉnh hẳn lại.

– KHÔNG! – Nó hét lên.

Ngay lập tức nó nhảy phóc lên xe đạp đuổi theo xe tải.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx