sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12

Xe tải của sở thú đã mất hút từ lâu. Nhưng Pia biết đích đến của nó và biết cả con đường đi ngắn nhất. Nó phóng như điên và tận dụng những đường tắt đặc biệt mà chỉ xe đạp mới qua được.

Ở lối vào sở thú, chiếc xe tải phải đợi thanh chắn mở ra. Tới đây Pia đuổi kịp chiếc xe – và hành động nhanh như chớp. Nó quẳng xe đạp vào bụi cây và thận trọng nhảy lên ba đờ sốc phía sau. Nó bám chặt vào nắm cửa. Ui, may quá, không ai phát hiện ra nó. Xe chuẩn bị đi thì Lukas xuất hiện bên ván trượt.

Lukas nhảy xuống, nhanh chóng dậm chân cho ván trượt bắn lên rồi bắt lấy và vừa kịp bám vào xe tải. Pia đưa tay nó kéo lên.

– Lukas! – Tim Pia đập dồn dập. Lukas đến giúp đỡ nó. Cậu ta thực sự là bạn. Một cậu bạn hết sức đặc biệt.

Buổi sáng ở sở thú chẳng có gì xảy ra và không ai để ý tới chiếc ô tô ngoặt vào khu vực sở thú. Pia và Lukas suýt bị văng xuống khi xe đột ngột dừng lại. Cả hai lộn một vòng và lao như bay nấp sau bui tử đinh hương. Thật là vừa vặn vì ngay sau đó buồng lái mở ra và Kellermann cùng người của gã nhảy xuống. Pia và Lukas thận trọng uốn nhánh cây sang bên để có thể quan sát mọi động tĩnh.

Đây là khu vực ngay trước căn biệt thự của lão Kellermann. Căn nhà cũ nhiều góc cạnh, có nhiều tháp và nhiều phần nhô ra, giống một lâu đài bị phù phép. Nhìn từ ngoài thì chẳng biết liệu bên trong kinh khủng thế nào. Chỉ cần nghĩ tới cuộc tra khảo trong văn phòng ghê rợn của Kellermann đầy thú nhồi, Pia đã thấy rùng mình lạnh toát sống lưng.

Kellermann mở khóa cửa và người của gã khiêng Yoko nằm trên cáng vào nhà.

– Không, không phải vào văn phòng, – Lão giám đốc gọi với theo. – Đưa ngay vào phòng OP.

– Phòng OP? – Pia lẩm bẩm. – Không phải là phòng phẫu thuật như trong bệnh viện đấy chứ?

Lukas chỉ gật đầu lo lắng.

Khi cánh cửa sau lưng những người đàn ông đóng lại, hai đứa trẻ bò từ sau bụi cây ra.

– Qua cửa sổ nhé. – Pia thì thầm và chỉ cửa sổ tầng trệt để ngỏ. – Tớ nghĩ đó là một trong những cửa sổ văn phòng.

Tiếc là trong sở thú không có thùng rác nào quanh đấy để Pia có thể trèo lên.

– Cậu phải công kênh tớ lên. – Pia thì thầm với Lukas.

– Thế tớ trèo lên bằng cách nào? – Lukas hỏi.

– Đừng lo, tớ đã liệu rồi. – Pia phẩy tay.

Vậy là Lukas nắm tay làm thang còn Pia phải tập trung hết sức lực để đu người lên bậu cửa sổ. Nó thận trọng nhòm vào phòng. Không ai ở trong này, may quá!

Pia còn nhớ bên giá sách có một chiếc thang. Nó thả thang xuống cho Lukas, cố gắng không chạm vào đâu và không gây ra một tiếng động nào.

Khi vào trong phòng, Lukas há hốc mồm kinh ngạc.

– Eo ôi, khủng khiếp quá đi mất. – Cậu rùng mình nói và chỉ vào lũ thú nhồi. Một con đại bàng rơi xuống nằm cạnh bàn viết và cả hai thận trọng bước qua.

– Ta phải mau chóng tìm phòng OP, nếu không muốn Yoko cũng có kết cục thế này. – Lukas nói.

Pia gật đầu. Cổ nó nghẹn lại không nói lên lời.

Đôi bạn ghé tai vào cửa xem có động tĩnh gì phía sau không, rồi lẻn ra lối hành lang hun hút. Lukas chỉ vào cánh cửa cuối hành lang. Trên đó có chữ OP và một ô kính. Thận trọng, thật thận trọng, Pia liều lĩnh nhòm qua ô kính đó. Nó giật bắn mình khi nhận ra Yoko bị trói chặt trên chiếc bàn xanh lá cây. Kellermann vừa rút nhiệt kế ra khỏi miệng nó.

– Sốt bốn mươi độ rưỡi. – Hắn nói với tay bảo vệ. – Chết mất rồi. Kể ra cũng tiếc.

Pia định lao vào với Yoko ngay lập tức, nó chuẩn bị xoay nắm cửa thì Lukas lôi nó lại và giữ chặt tay nó.

– Suỵt, bình tĩnh đi Pia. – Lukas nói và ôm cô bạn đang nghẹn ngào. – Bọn họ mà phát hiện ra thì ta toi đời. Và khỏi cứu Yoko luôn.

Giờ Lukas cũng thận trọng nhòm qua và vừa vặn nhìn thấy cách Kellermann kéo khăn phủ lên Yoko như phủ lên xác chết. Lukas cắn môi.

– Chả có lẽ đem nó đi nhồi. – Chúng nghe Kellermann nói. – Thế cũng được. Nó vẫn còn gây chấn động thế giới mà!

Kellermann bước nhanh lại gần cửa.

Lủi ngay! Nhanh như chớp, cả hai biến mất sau tấm rèm một ô cửa sổ.

Kellermann hấp tấp cùng nhân viên của hắn vội vàng đi qua chỗ nấp của bọn trẻ mà không ngó nghiêng gì hết.

Hắn chưa đi khuất, thế mà Pia đã vào phòng OP, và đến bên chỗ nằm của Yoko rồi. Nó giật phắt khăn phủ Yoko và hoảng sợ. Yoko trông thực sự nguy kịch, im thin thít và tái nhợt. Lập tức Lukas nhanh tay tháo dây buộc Yoko trong khi Pia vuốt chiếc đầu bông nhỏ bé.

Mắt rưng rưng, nó thì thầm:

– Cậu không được chết. Đừng mà Yoko. Tớ sẽ để cậu về nhà mà. Tớ hứa đấy! – Nó sụt sịt. – Tớ sẽ-tớ thề-làm tất cả để cậu trở về Himalaya. Về lều tuyết. Với tuyết, với cuộc sống của cậu. Về với những con thú Himalaya và những người bạn, thầy tu… – Nó sực nhớ, chuyện thầy tu chỉ là mơ, nhưng dù thế nào nó lại thấy hợp lý khi nhắc tới ông thầy ấy.

Pia có nhìn nhầm không vậy? Yoko rùng mình và từ từ mở hé một mắt.

– Yoko? – Pia chỉ nói thầm, rồi huých nhẹ Lukas. Cậu bạn vẫn còn đang loay hoay với những chiếc cùm.

Và Lukas cũng tròn mắt ngạc nhiên:

– Nó còn sống. – Lukas nói không lên hơi.

Và đúng là Yoko đang dần tỉnh lại.

Khi nhận ra bọn trẻ, nó cười yếu ớt.

– Mau, mau! – Pia thì thầm. – Cậu ấy cần lạnh ngay!

Lukas buột miệng:

– Sở thú nào cũng có kho lạnh để trữ đồ. Mình đem cậu ấy đến đó thôi…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx