sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11: Nàng Ca Sĩ Bí Mật

Khi Manahim mở cửa phòng ăn của khách sạn Senbơn, đồng hồ ngoài hành lang chỉ đúng 12 rưỡi. Ở Phi Luật Tân, bữa cơm trưa của xã hội thượng lưu thường bắt đầu từ 13 giờ.

Thực khách còn thưa thớt. Văn Bình đợi nàng bên cái bàn tròn, trải khăn trắng muốt, kê khuất vào góc.

Dường như Manahim đã chọn bộ xiêm у đắt tiền nhất và gợi cảm nhất để đi dùng cơm với chàng. Bộ đùi thon thon và đỏ hồng của nàng không cần hóa trang bằng tất ni lông mịn màng cũng đủ làm mắt đàn ông sáng nhất thành cận thị. Ngực nàng nhô ra, nhảy nhót sau làn lụa mỏng, như có ma lực bắt mọi người trong lữ quán xô ghế đứng dậy, bật ra tiếng sáo miệng ngưỡng mộ. Khuôn mặt nàng không có vẻ quyến rũ nguyên tử của minh tinh màn bạc, tuy nhiên những đường cong khác thường trên thân thể nàng lại quý giá gấp mười bức tranh bạc triệu của Sagan, Goi-a và Picátsô (1).

Văn Bình dìu nàng ngồi xuống cái ghế hình chữ T. Màu trắng của quần áo nàng làm nổi bật màu đen của đôi mắt và suối tóc mềm mại.

Văn Bình mỉm cười:

- Anh rất hãnh diện vì Manahim.

Nàng dè môi:

- Anh cứ tâng bốc em mãi. Em đâu bằng vị hôn thê của anh.

- Em cũng biết nàng à?

- Sao lại không?

Chàng hỏi dò:

- Em nói dối. Đố em biết tên cô ta là gì?

Manahim đặt cái ví tay trắng xuống bàn:

- Anh còn đố em làm gì. Không tin, mời anh quay lại khách sạn Manila. Yêu cầu anh hỏi bất cứ nhân viên nào của khách sạn. Ai cũng biết tên nàng là Luz.

Văn Bình giật nảy người như chạm giây điện. Một khi Manahim biết Luz, nàng đã biết câu chuyện cô vợ chưa cưới mà chàng nói hồi sáng là hoàn toàn bịa đặt. Nhìn thẳng mắt chàng, Manahim hỏi:

- Em muốn anh trả lời thật thà. Anh phải thật thà trước, rồi em mới thật thà. Cô Luz không thể là vị hôn thê của anh. Vì lẽ dễ hiểu, nàng là một thiếu phụ đặc biệt mọi người sinh sống ở Mani ban đêm đều khét tiếng. Anh không có cái phong độ biếng nhác, ỷ lại, và ngang ngược của gã đàn ông sống bám vào gái giang hồ.

Chàng thở dài:

- Xin lỗi em. Anh xin thú nhận là bịa đặt. Luz không phải là vợ chưa cưới của anh. Sở dĩ anh bịa đặt, vì sợ nói thật em sẽ không giúp.

- Anh muốn em giúp những gì?

- Điều anh cần biết nhất là những mẩu chuyện giữa Luz và phòng 367, hoặc với bè bạn bên ngoài.

- Thỉnh thoảng nàng mới dùng điện thoại. Nếu em rình nghe, em cũng không hiểu, vì họ nói với nhau bằng ngoại ngữ.

- Bằng tiếng gì?

- Em giỏi tiếng Pháp, Y Pha Nho và Nga. Em lại lõm bõm tiếng Nhật và Tàu. Họ dùng một ngoại ngữ lạ hoắc. Ngoài ra, họ còn đệm thổ âm vào nữa.

Bồi khách sạn bưng lên món cá tươi. Cá là món ăn thịnh hành ở Phi. Nhìn Manahim loay hoay với cái nĩa bạc trên đĩa cá lớn, Văn Bình bật ra câu hỏi tâm tình:

- Em có vị hôn phu chưa?

Nàng cười, lộ hàm răng trắng muốt và đều dặn:

- Rồi. Cũng như anh.

Lăn lộn với những thiếu phụ đầy kinh nghiệm quyến rũ đàn ông, chàng cảm thấy thơi thới khi được ngồi ăn bên nàng, quấn quít, vô tư lự như cặp nhân tình trẻ. Tuy nhiên, một mối lo bùng dậy trong lòng chàng. Chàng bỗng hối hận đã kéo Manahim, một cô gái ngây thơ và dại dột, vào cơn lốc quỷ quyệt, khủng khiếp của nghề gián điệp tàn bạo.

Hồi nãy, chàng cố ý kéo dài bữa ăn để được trò chuyện thân mật với nàng. Nhưng bây giờ, chàng lại muốn kết thúc càng sớm càng hay. Nếu đối phương nhận diện được chàng thì tính mạng Manahim chỉ là con thuyền nan trên biển động, không biết bị đắm lúc nào.

Lấy cớ gọi bồi, chàng đứng dậy, nhìn quanh một lượt. Tuy không thấy hình bóng khả nghi, chàng vẫn chưa yên tâm. Chàng linh tính kẻ thù đang bám sát chàng, và sắp sửa chĩa mũi dùi về phía cô gái giữ điện thoại vô tội.

Từ loại nhạc kích động ầm ỹ và gấp gáp, cái máy hát tự động ở góc nhà ăn vừa chuyển sang một đĩa nhạc êm ái. Đang uống ca phê, đột nhiên Manahim đặt tách xuống, mắt sáng lên một cách lạ lùng. Bản nhạc du dương vừa mở một cánh cửa trong tiềm thức nàng. Nàng nhớ lại một mẩu đối thoại giữa Luz và người bạn ở phòng 367.

Nàng nắm bàn tay Văn Bình, giọng chứa đầy băn khoăn:

- Anh muốn biết rõ về bà Luz làm gì?

Danh từ “bà Luz” làm chàng sửng sốt. Chàng vặn lại:

- Sao? Luz đã có chồng đâu mà em gọi là bà?

Manahim cười ranh mãnh:

- Có chồng hay không, người giàu kinh nghiệm như anh phải biết. Em gọi Luz là bà vì Luz lớn tuổi hơn em nhiều. Đàn bà đẹp được nam giới lưu ý là chuyện dĩ nhiên. Nhưng em vẫn tin rằng anh chiếu cố đến Luz chẳng phải vì lý do sắc đẹp. Em vừa nhớ lại một chi tiết thú vị. Em chỉ bằng lòng nói ra nếu anh đừng tìm cách chối quanh nữa.

Chàng lắc đầu ngao ngán:

- Em đi sâu vào vụ này làm gì, vô ích. Anh không muốn em bị liên lụy vì chuyện không đâu. Thật đấy, anh không dám lừa em. Trong đời, anh dùng thủ đoạn đã nhiều. Lần này, anh không thể nhẫn tâm đem thủ đoạn xấu xa phỉnh gạt một thiếu nữ chân thành là em. Tùy em, anh không còn can đảm bắt em dính líu tới vụ bà Luz nữa. Bữa cơm trưa này là cuộc hẹn hò đầu tiên, nhưng cũng là cuối cùng giữa đôi ta.

Manahim không đáp, rút khăn mù soa chùi mắt. Văn Bình lẳng lặng dìu nàng ra ngoài. Một chiếc tắc xi đậu lại, chàng mở cửa đỡ nàng lên. Trước khi xe chạy, chàng hỏi nàng:

- Em vừa nhớ ra việc gì?

Ngần ngừ một lát, nàng đáp:

- Em có cảm tưởng người khách ở phòng 367 là chồng hiện thời của bà Luz. Có lần trong giây nói, họ gọi nhau là “mình” rất thân mật.

Văn Bình trách móc:

- Tai sao em không cho anh biết từ đầu?

- Em tưởng chi tiết này không quan hệ. Vả lại, em mới nhớ ra xong. Bản nhạc nhẹ vừa cất lên khiến em nhớ lại một lần bà Luz gọi cho phòng 367, và trong cuộc điện đàm có tiếng nhạc dịu dàng như vậv.

Văn Bình hôn nhẹ lên trán nàng. Chiếc tắc xi sang trọng chạy khuất vào ngã tư. Chàng đứng một mình trên lề đường. Ánh nắng xế trưa như thiêu, như đốt, lấp lánh trên những ô cửa kính của khách sạu Senbơn.

Giờ này, Lê Diệp đã ngủ say trong căn phòng gắn máy điều hòa khí hậu. Chắt lưỡi, Văn Bình quay lại khách sạn Manila. Chàng quyết khám phá ra đời tư của Luz, nàng ca sĩ bí mật.

Đến trước phòng 367, chàng dừng lại.

Áp tai vào ổ khóa, chàng không nghe tiếng động nào. Sau một phút do dự, chàng đẩy cửa vào. Chàng hơi ngạc nhiên vì cánh cửa không khóa. Chàng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy căn phòng trống trơn, giường ghế bề bộn, chứng tỏ khách trọ ra đi vội vàng, có lẽ không kịp báo cho quản lý lữ quán biết.

Vẻ mặt ủ dột, chàng bước ra ngoài.

Ba phút sau, chàng gõ cửa phòng 267 ở tầng dưới. Người mở cửa là Luz bằng xương bằng thịt.

Nàng trân trân nhìn chàng, dường như không ngờ chàng đến thăm vào lúc này. Khác với buổi sáng uể oải. Nàng tỏ ra nhí nhảnh và dễ dãi khiến người mởi quen có thể lầm nàng là một thiếu nữ khờ khạo.

Nàng mặc áo ni-lông trắng toát, may theo kiểu mới nhất Ba Lê, trên đầu gối một tấc, khoe khoang cặp giò tròn trịa và đú đởn, và những bàn chân đỏ hồng xinh xẻo, như được tạo hóa nặn ra để xỏ vào giày dép nạm vàng, và đặt lên thảm xe hơi lộng lẫy.

Luz chìa bàn tay đeo găng trắng ra. Chàng nắm lấy, kéo sát vào người. Nàng ngoan ngoãn nhận cái hôn rất lâu trên môi. Văn Bình cố dò xét trong luồng mắt thỏa thuận của nàng, song không tài nào tìm ra một thoáng giả tạo. Tuy là một thiếu phu tứ chiến giang hồ, thành thạo trong nghề quyến rũ đàn ông, thái độ cởi mở của nàng chứng tỏ nàng đối với chàng thành thật.

Dìu chàng ngồi xuống đi văng, nàng thỏ thẻ:

- Anh đến bất ngờ quá. Súyt nữa, em đi vắng chúng mình không được gặp nhau.

Văn Bình nâng cằm nàng lên, hôn đê mê vào cái cổ ba ngấn quý phải. Nàng run lên như nhiễm lạnh, đoạn, nàng ôm chầm lấy chàng:

- Em nhớ anh phát điên. May mà anh đến trưa nay.

Văn Bình bế gọn nàng vào lòng. Rồi ném nàng xuống cái đệm dày một tấc.

Nàng lim dim mắt nhìn chàng. Chàng bâng khuâng nhớ lại cuộc vui giữa hai người trong khách sạn Thông Reo, trên ngọn đồi Baghiô mát rợi.

Luz như trái đu đủ chín mọng, được cắt trần từng khoanh đầy nước ngọt, và bày trên đĩa sứ trắng tinh, chờ khách tài hoa thưởng thức. Nếu miếng đu đủ ướp lạnh tan rã thành mùi vị ngọt ngào, say sưa. khi bỏ vào miệng thì thân thể thơm tho và mềm mại của Luz trong vòng tay rắn chắc của Văn Bình dường như biến ra chất say và chất mát, ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng.

Tiếng điện thoại reo trên bàn làm hai người tỉnh mộng. Luz hốt hoảng ngồi dậy, quấn khăn tắm ngang người, đoạn chạy tại phía đặt ống nói. Văn Bình thấy nàng nhăn mặt, ra vẻ khó chịu. Rồi không thốt nửa lời, nàng hạ ống nói xuống giá.

Văn Bình lẳng lặng châm thuốc Salem, ở góc phòng, Luz đã mặc xong quần áo. Tô môi xong, nàng nói:

- Em bận việc, phải đi ngay. Xin anh tha lỗi cho em.

Chàng từ từ đứng dậy. Đang trai lơ, nét chàng bỗng chuyển ra nghiêm nghị và tàn nhẫn. Chàng dằn từng tiếng:

- Đùa xong rồi, bây giờ đến thật. Anh đến gặp em với mục đích rõ rệt. Em thừa hiểu đó là mục đích nào.

Luz cười nhạt:

- Em cử tưởng anh có cảm tình đặc biệt với em. Tủi thân em ghê!

- Không, anh không chối cãi. Anh công nhận có cảm tình đặc biệt với em. Tuy nhiên, công việc là công việc. Anh cần hỏi em một câu, chỉ một câu thôi. Tên thật em là gì? Vì thật ra em không phải là bà Luz.

- Anh muốn biết tên thật của em ư? Vâng, em xin chiều anh. Nhưng trước khi trả lời, em yêu cầu anh công bằng một chút. Tại sao anh được quyền tự xưng là U Maun, thương gia Diến Điện ở Baghiô, là Đỗ Thanh, ở Mani, còn em anh lại không cho phép mang tên Luz? Hay là tên Luz không hợp với sở thích của anh? Em đổi tên khác nhé?

- Em đừng đánh trống lảng.

- Anh cũng vậy. Anh chịu khai tên thật em mới bằng lòng nói.

- Em đừng bắt anh có cử chỉ thô lỗ. Đứng trước một người đàn bà có nhan sắc khuynh thành như em, bất cứ người đàn ông nào cũng phải lịch sự. Anh rất muốn lịch sự. Tuy nhiên...

- Anh dọa giết em phải không? Hừ, anh tự tin ghê! Anh đừng quên đây là thị trấn Mani. Em sống ở đây đã lâu, đã thuộc từng hẻm nhỏ, từng tiệm ăn trá hình. Vả lại, em phạm lỗi nặng nào mà anh dọa giết?

- Em ráng nhớ lại xem. Em móc túi anh lấy ví tiền ở khách sạn Thông Reo làm gì? Dĩ nhiên, em không cần tiền. Sáu ngàn pêsô ở cái xứ người khôn của khó này chẳng phải ít. Thế mà em không thèm lấy. Cái người đã đeo ở cổ chuỗi hạt soàn trị giá năm ngàn đô la, ở tay cái đồng hồ Oméga bốn ngàn đô la, đã sắm hàng ngàn đô la đồ gỗ và tranh ảnh cho một phòng ngủ khách sạn, khó thể rón tay ăn cắp sáu ngàn pêsô, nghĩa là chưa đầy ba ngàn đô la. Tất việc móc ví ở khách sạn Thông Reo phải chứa đựng thâm ý nào khác.

- Ồ, em cho là chuyện thường. Anh không nên ngạc nhiên, vô ích. Khi nào có thời giờ, em sẽ nói rõ anh biết. Thôi, phiếm mãi, em còn việc bận. Chào anh, em đi đây.

Văn Bình chặn lấy cửa, nét mặt đanh lại:

- Anh chỉ cho em ra khỏi nơi này sau khi em trả lời đầy đủ những câu hỏi của anh.

Luz lại thở dài ngao ngán:

- Lúc nãy, anh chỉ hỏi em một câu. Bây giờ, anh lại bắt em trả lời tất cả. Dầu sao anh cũng không phải là nhân viên công lực, và em không phải là tội nhân.

- Em trả lời đi. Tên thật của em là gì?

- Em không ngờ anh khó tính đến thế. Nói ra, anh sẽ không tin, song từ ngày gặp anh, em vẫn muốn đôi ta sống đẹp đẽ như thế này mãi. Sau này có dịp, anh sẽ hiểu em nhiều. Và khi ấy, anh mới hiểu rõ lòng em.

- Anh hiểu quá rõ rồi.

- Chưa. Anh chưa hiểu gì hết.

- Hừ, em là người đóng kịch tuyệt giỏi.

- Cũng vị tất giỏi bằng anh.

Gương mặt lì lợm, tàn nhẫn, Văn Bình cho tay vào túi áo trong, rút ra con dao ấn lưỡi tự động. Lưỡi dao nhỏ xỉu như lá tre non vọt ra khỏi cán, khi chàng bấm nhẹ vào cái nút.

Giọng chàng sắc hẳn:

- Anh nói mãi mà em vẫn cứng đầu. Giờ đây, miễn cưỡng anh phải làm mạnh. Mời em ngồi xuống ghế rồi chúng ta vào chuyện.

Nàng nhún vai, giọng khinh bạc:

- Ái chà, anh có con dao nhọn ghê! Dân anh chị thường dùng loại dao bấm dữ tợn này để hiếp đáp đàn bà con gái yếu đuối trong khu Pasay. Song, anh lầm rồi. Thứ khí giới khôi hài này chỉ dọa nổi những người khờ khạo. Riêng em, em không bao giờ thay đổi ý kiến, dầu đứng trước khẩu đại liên. Kể ra, em không muốn trở mặt, vì em luôn luôn có cảm tình đặc biệt với anh, nhưng vì anh xử tệ trước, miễn cưỡng em phải tự vệ.

Văn Bình chưa kịp đáp. Cửa buồng tắm đã mở toang. Một gã đàn ông cao lớn chĩa khẩu tiểu liên đen ngòm vào người chàng.

Luz mỉm cười:

- Anh thấy chưa? Anh giỏi võ đến đâu cũng không hy vọng thoát khỏi tràng đạn tiểu liên K-50. Nhân viên của tôi bắn súng rất giỏi, tưởng không cần giới thiệu dài giòng, vì anh thừa biết. Tuy vậy, tôi không thể ra lệnh bắn anh gục ngã. Tôi tin anh còn đủ trí phán đoán để tìm hiểu nguyên nhân.

Văn Bình đờ ra như khúc gỗ. Câu chuyện vừa bị đảo ngược, từ thế kẻ thắng chàng bị đẩy vào thế kẻ bại. Quả Luz nói đúng, lưỡi dao tí hon của chàng chỉ là món đồ chơi vô nghĩa trước mũi K-50 dữ dằn và lợi hại.

Gã cao lớn nghiêng đầu:

- Mời ông cất lưỡi dao vào túi, đồng thời ông tránh sang bên cho bà Luz di.

Hết phương phản công, Văn Bình đành ngồi xuống ghế, Luz bình thản mở cửa đi ra ngoài. Ở lại trong phòng với Văn Bình, gã cao lớn ra lệnh cho chàng lùi vào buồng tắm. Bị lừa một cách thảm hại, Văn Bình đành riu ríu vâng lời, tuy vẫn rình cơ hội quật lại.

Văn Bình vào buồng tắm thì gã cao lớn mở cửa ra ngoài hành lang. Chàng nghe “cách” một tiếng: tiếng khóa dập lại. Ở mép cửa, hai cái đinh vít đã được đóng sẵn. Chắc gã cao lớn đã luồn ống khóa qua hai vòng tròn đinh vít, khóa chàng trong phòng. Vào trường hợp này, chàng chỉ còn lối thoát duy nhất: nhảy cửa sồ.

Văn Bình vỗ trán, thở dài não nuột. Trèo cửa sổ, nhảy xuống vườn, chàng phải mất ba phút đồng hồ. Thời gian này quá đủ cho gã cao lớn và Luz rời khách sạn bằng xe hơi.

Tiếng động cơ xe hơi nổ ròn rã. Tiếng thắng kêu ken két. Đó là hai bằng chứng chua xót về cuộc đấu trí thất bại của chàng với nàng ca sĩ kỳ lạ.

Ngoài trời, nắng vẫn chói lọi. Xa xa, mặt biển gợn bọt trắng xóa. Mùi son phấn, mùi da thịt của người đẹp còn phảng phất trong phòng.

..................................................................................................................................................................

Văn Bình thét lên một tiếng rồi tỉnh dậy, bồ hôi vã như tắm. Chàng đang nằm trên chiếc giường sang trọng của lữ quán Bay view. Lê Diệp ngồi ở chân giường, hí hoáy chùi nòng súng lục. Văn Bình mang máng nhớ lại cơn mơ quái gở hồi nãy.

Lê Diệp đon đả:

- Anh dậy rồi ư? Gớm, tôi cử tưởng anh ngủ đến mai mới tỉnh.

Văn Bình hỏi bạn:

- Mấy giờ rồi anh?

- 10 giờ đêm.

Văn Bình không tin, hỏi lại:

- Có lẽ đồng hồ anh hỏng. Tôi mới chợp mắt được một lát. Anh hỏi phòng tiếp tân xem mấy giờ?

Lê Diệp cười ngất:

- Anh thử nhìn đồng hồ tay của anh xem.

Quả là 10 giờ đêm. Trong thời gian công tác, chàng lợi dụng ban ngày để nghỉ lấy sức là thường, nhưng ít khi chàng ngủ một mạch 6 tiếng, và giấc ngủ bị quấy rầy bởi mộng mị kinh khủng.

Văn Bình cúi đầu dưới vòi nước lạnh một hồi lâu mới tỉnh hẳn. Thấy Lê Diệp vẫn bận bịu với khẩu súng, chàng băn khoăn:

- Lạ quá! Tôi đinh ninh là trời còn sớm. Nếu không giật mình, tôi còn ngủ nữa.

Lê Diệp ngẩng đầu:

- Tại tôi tiêm thuốc maxitông cho anh.

- Vỉ sao anh lại tiêm maxitông? Tôi uống làm thuốc ngủ phải không?

- Chứ còn gì nữa. Lần sau, yêu cầu anh bỏ cái thói ăn uống la cà với người lạ đi. Dầu sao, anh nên cảm ơn cô bạn gái dễ thương kia. Nếu cô ta không gọi giây nói, tôi đâu biết anh uống lầm thuốc ngủ cực mạnh.

- Cô bạn gái nào? À, hay là Manahim?

- Không phải. Cô ta xưng là Luz.

Văn Bình nhắc lại:

- Anh nói sao? Luz phải không?

Lê Diệp tủm titm:

- Cô Luz ở khách sạn Thống Reo ấy mà! Anh mất trí hay sao mà hỏi đi, hỏi lại nhiều lần như thế.

- Tôi loạn óc rồi cũng nên. Luz điện thoại cho anh hồi mấy giờ?

- Anh về phòng, nằm ngủ được một lát thì nàng gọi. Đúng ra, nàng muốn nói chuyện với anh. Nghe tôi nói là anh ngủ thì nàng dặn tôi tiêm thuốc maxitông ngay cho anh. Nàng bảo là anh uống lầm huýt ky pha thuốc ngủ tại khách sạn Manila. Thứ thuốc ngủ này có một công dụng đặc biệt: hễ ai uống vào, gân cốt sẽ mềm nhũn, rồi nửa giờ sau ngủ mê mệt.

Văn Bình chợt nhớ ra, Luz rót cho chàng một ly huýt ky đầy ắp và đổ vào miệng chàng, trong một dáng điệu âu yếm như vợ với chồng. Thảo nào chàng không còn sức phóng lưỡi dao bá phát bá trúng vào gã cao lớn cầm tiểu liên!

Tại sao Luz chuốc thuốc ngủ cho chàng? Nàng là ai? Nếu đã lừa chàng uống thuốc ngủ tại sao nàng còn gọi điện thoại cho Lê Diệp dặn giải độc bằng maxitông? Nếu là kẻ thù, tại sao nàng không bỏ xi-a-nuya, hoặc một độc dược gớm ghê khác vào rượu, mà lại dùng thuốc ngủ vô thưởng, vô phạt?

Lê Diệp đằng hắng, đoạn hỏi:

- Luz yêu anh lắm phải không?

- Phải, sao anh biết.

- Nguyên Hương tâm sự với tôi. Nàng nhờ tôi nhắc lại với anh nên cẩn thận Luz không phải là tay tầm thường đâu.

- Tôi biết rồi. Nhưng giờ đã muộn con chim lạ bay bổng mất rồi, không còn hy vọng bắt lại nữa.

- Anh nghi ngờ Luz ư?

- Tôi nghi ngờ nàng từ khi ở Baghiô. Nhưng từ lúc gặp nàng lần thứ nhì ở Mani, tôi đã có một kết luận rõ rệt. Tôi tin rằng Luz lấy ví tiền của tôi để kiểm soát giấy tờ.

- Nghĩa là theo sự suy diễn của anh, nàng phải là nhân viên gián điệp?

- Đúng thế. Anh còn lạ gì? Giấy tờ tùy thân của chúng ta được phủ một hóa chất riêng, người lạ lấy trộm, đem chụp lại, mặt giấy sẽ đổi màu. Căn cứ vào chi tiết này, tôi biết Luz chụp lén giấy tờ trong ví của tôi.

- Anh còn bằng cớ cụ thể nào nữa không?

- Phàm trong nghề này, đến khi tìm được bằng cớ cụ thể thì kẻ thù đã cao bay xa chạy, hoặc thân mình đã xanh cỏ. Tuy vậy, về hành tung của nàng, tôi khám phá ra một điểm khá kì quặc. Từ giã Baghiô, tôi về Mani gặp anh và ông Hoàng. Nói chuyện với ông Hoàng xong, tôi xuống đường thì gặp Luz. Tôi gặp nàng ở hành lang khách sạn Senbơn. Nàng nói là ngẫu nhiên gặp tội. Nàng còn nói sở dĩ nàng vào Senbơn là để chải tóc. Chả là trong khách sạn có một tiệm uốn tóc nổi tiếng mà...

- Tiệm Michael's phải không?

- Phải. Tuy nhiên, tiệm này đã đóng cửa từ một tuần nhật. Nghe đâu, người chủ xuất ngoại vắng. Thế mà Luz nói là vừa ở tiệm uốn tóc ra.

- Tức là nàng nói dối.

- Phải, nàng đã nói dối. Nàng cố ý đến Senbơn để giáp mặt tôi. Vì sao nàng biết tôi ở Senbơn?

- Lạ thật. Anh ngờ ai không?

- Một mất, mười ngờ là dĩ nhiên. Song tôi chưa dám chắc. Tôi hy vọng nội đêm nay sẽ tìm ra. Hiện nay, tôi biết rõ Luz liên quan đến công tác mà chúng mình đang theo đuổi.

- Nàng thuộc phe nào?

- Tôi chưa thể trả lời dứt khoát.

Văn Bình nhìn lại đồng hồ. Chàng giục bạn:

- Đến giờ rồi. Ta đến chỗ hẹn với Valếp thì vừa.

Lê Diệp cất khẩu súng vào túi da dưới nách:

- Liệu Valếp thành thật không anh?

- Valếp ấy à? Làm nghề này, thành thật là tự ký tờ giấy khai tử. Cũng có thể hắn thành thật, song chỉ thành thật đến một mực độ nào đó, cốt làm chúng mình tin, thế thôi. Họa là ngu hắn mới đổi bộ mật mã lấy Cáclốt! Valếp đâu đến nổi ngu, phải không anh? Tất hắn đã đoán trước chúng mình sẽ chơi một vố.

- Thật là kẻ cắp bà già gặp nhau!

- Nhưng ai là kẻ cắp, ai là bà già?

Lê Diệp ném mẩu xì gà đã tắt qua cửa sổ:

- Cái đó còn tùy. Thôi, chúng mình đi đi.

Gió mát dưới vịnh Mani thổi lên rào rào. Văn Bình đã lấy lại sức lực bình thường.

Lê Diệp lái chiếc bình bịch Hạc lây cực mạnh qua những đường phố ngoằn ngoèo, tranh tối, tranh sáng.

Đến khu thành cổ Tây Ban Nha đối diện với bờ biển, Lê Diệp tắt máy. Xuống xe, Văn Bình bảo bạn:

- Tôi đến trước. Chúng mình áp dụng đúng kế hoạch đã vạch.

Kế hoạch của Văn Bình rất giản dị. Lê Diệp sẽ đi sau, lẫn tránh khôn ngoan cho tay sai của Valếp không thể nhìn thấy. Tới chỗ hẹn, liệu thời cơ, Văn Bình sẽ đoạt bộ mật mã trong tay Valếp.

Văn Bình ngậm thuốc lá phì phèo, dấn vào khu Thành cổ. Lòng chàng vẫn chưa hết lo ngại. Nếu Valếp đa nghi đến hai tay không, hoặc giả bộ mật mã chie là cái bẫy quỷ quyệt thì kế hoạch của Văn Bình trở thành sôi bỏng, hỏng không.

Khu Thành cổ chìm trong bóng đêm mù mịt. Sau cuộc phản công của quân đội Mỹ vào Mani trong Thế chiến Thứ hai để đánh đuổi quân đội Nhật, đại bác 380 ly đã biến trung tâm lịch sử Tây Ban Nha này thành nơi hoang vắng, điêu tàn. Hàng trăm gia đình nghèo còn sống chui rúc dưới hầm của ngôi thành cổ kính. Valếp chọn một đường hầm bí mật làm nơi tiếp xúc với Văn Bình.

Trèo qua một đống gạch vụn, chàng rảo bước như người chạy. Chàng có đặc tài đi nhanh trong bóng tối không sợ vấp ngã.

Phía trước, lù lù một đống gạch lớn và một miệng hầm tối om. Như đã hẹn với Valếp, Văn Bình bấm đèn pin, rọi một vòng, trước khi bước xuống.

Cầu thang xi măng trôn ốc long lở, bẩn thỉu dẫn chàng xuống một đường hầm ướt át, mốc meo, mùi hôi thối xông lên nồng nặc. Mani có hàng ngàn địa điểm thuận tiện, tại sao Valếp muốn chàng vào khu Thành cổ rùng rợn? Phải chăng hắn muốn làm việc ám muội?

Văn Bình cười một mình. Chàng không phải là điệp viên măng sữa để Valếp phỉnh gạt dễ dàng. Chàng cho rằng Valếp thích nếp sống quái đản, nên hẹn chàng vào Thành cổ, cũng như hắn thuê tòa nhà đầy ma quỷ gần nghĩa trang I-ô-ma.

Bỗng một tiếng động nổi lên.

Đó là tiếng giày. Tiếng giày sền sệt đi tới. Rồi một ánh đèn bấm lóe lên.

Văn Bình nhận ra gã người Phi nhỏ thó, xấu xí, thuộc viên của Valếp. Thấy hắn, chàng gắt:

- Valếp đâu?

Hắn đáp liền:

- Valếp đến sau. Ông ấy nhờ tôi hỏi ông đã mang Cáclốt theo chưa?

- Các anh trao tài liệu cho tôi, rồi có Cáclốt.

Gã người Phi nói, giọng bình thản:

- Tôi mang sẵn bộ mật mã trong người.

Văn Bình bật lửa để châm thuốc. Chàng có cảm giác là Valếp đang mai phục đâu đây.

Chàng hỏi:

- Tài liệu đâu?

Gã người Phi cười khả ố:

- Anh đoạt mất thì sao? Ông Valếp đã dặn rõ ràng. Tôi chỉ đưa tài liệu cho anh sau khi nhận diện Cáclốt. Tuy nhiên, để tỏ sự thành thật, tôi sẵn sàng đưa trước phân nửa tài liệu. Anh có đủ thời giờ ở đây xem xét là thật hay giả.

Nói xong, hắn trao cho chàng một cái phong bì. Một tay đỡ phong bì, tay kia chàng rút súng ra nhanh như chớp. Dí súng vào hông hắn, chàng quát:

- Valếp ở đâu? Anh phải đưa tôi đến.

Hắn đáp bằng tiếng cười ghê rợn:

- Tôi đã nói rõ mà anh không chịu nghe. Nếu anh muốn gặp ông Valếp, tôi cũng xin chiều, tuy nhiên...

Hắn làm thinh. Lẳng lặng, hắn trèo lên bậc thang xi măng. Văn Bình theo u ngón tay đặt sẵn lên cò súng, chuẩn bị nhả đạn.

Năm phút sau, hai người tới một con đường nhỏ. Dưới ánh điện mờ mờ. Văn Bình thấy một cái xe hơi. Trong xe, không có người ngồi.

Chàng giật mạnh cánh tay gân guốc của gã người Phi làm hắn loạng choạng:

- Anh nói là dẫn tôi gặp Valếp kia mà!

Gã người Phi nhăn mặt, ra vẻ đau đớn:

- Thú thật với anh, tôi không biết ông Valếp hiện ở đâu. Ngoài cái phong bì đựng tài liệu, tôi còn một bức thư riêng của ông Valếp.

Hắn mở cái hộc trong xe, lấy ra một tờ giấy gập tư. Thì ra, Valếp đoán trước! Hắn biết Văn Bình mưu đoạt bộ mật mã nên cố tình tránh mặt, sai đàn em đến dò đường.

Đưa tờ giấy cho chàng, gã người Phi nói:

- Ông Valếp đã dự liệu mọi việc xảy ra nên không tới.

Văn Bình hừ một tiếng rồi rọi đèn bấm đọc thư. Lá thư gồm những giòng chữ đánh máy như sau:

“Thưa các bạn!

Đúng ba giờ đêm nay, tại nơi hẹn mà các bạn đã biết, tôi sẽ mang phần thứ hai của bộ mật mã tới đổi lấy Cáclốt. Tôi đã bố trí chu đáo, các bạn không qua mặt tôi được đâu. Biết các bạn chưa hoàn toàn thật tâm, tôi vẫn tỏ thiện chí. Các bạn sẽ hỏi thuộc viên của tôi để biết cách thức liên lạc và trao đổi đêm nay.

Valếp.”

Văn Bình vò nát tờ giấy đút vào túi. Với những thủ đoạn như vậy, Valếp khó thể bị phỉnh gạt. Valếp chưa hạ độc thủ đối với chàng vì hắn còn cần Cáclốt. Chàng còn sống hắn mới có hy vọng cướp lại Cáclốt. Nêu biết Cấclốt đã chết, hắn sẽ không ngần ngại thủ tiêu chàng.

Dầu sao, Valếp cũng am tường địa thế Mani hơn chàng. Nhất là địa thế khu Thành cổ, một nơi gạch ngói bộn bề, chìm trong bóng tối, với nhiều đường hầm quanh co bí mật. Chạm súáng với Valếp dười hầm, Văn Bình ít có hy vọng thủ thắng. Dám đưa trước phân nửa tàiỉ liệu, nửa còn lại hẹn đến 3 giờ khuya, quả Valếp là nhân viên tình báo đầy tự tin, và có đủ phương tiện chống lại thủ đoạn lật lọng của Văn Bình.

Đã thế, Văn Bình càng không thể kéo dài cuộc ú tim với đối phương nữa. Chàng phải tìm cách khác đoạt bộ mật mã.

Gã ngưòi Phi mời chảng lên xe:

- Ông Valếp dặn tôi lái xe đưa anh về khách sạn Bay View.

Chàng xua tay:

- Cám ơn anh. Tôi đi bộ.

- Anh chờơ xe mô tô Hạc lây chứ gì?

Văn Bình tái mặt. Bọn Valếp đã biết Lêẻ Diệp đi phía sau chàng. Gã người Phi nhấn mạnh từng tiếng:

- Tôi xin lỗi anh vì đã dùng máy vô tuyển cầm tay để liên lạc với ông Valếp. Lúc các anh xuống xe ở ngoài đường, ông Valếp đã báo cho tôi hav, anh vừa bước xuống hầm thì ông Valếp đã ra hầu chuyện với người bạn thân của anh.

Văn Bình gầm lên:

- Người bạn cùa tôi đâu rồi?

Gã người Phi cười:

- Anh yên tâm, ông Valếp muốn thu xếp với các anh trong sự hòa dịu. Người bạn của anh được chở về khách sạn rồi.

- Bị thương à?

- Không. Lúc anh ta đến gần miệng hầm thì bị một phát đạn thuốc mê vào người. Bảo là phát đạn thì không đúng. Khẩu súng đặc biệt này bắn ra một viên đạn bằng giấy, nhồi chất thuốc mê thật nhạy, hễ ai ngửi phải là mê man. Khi tôi gặp anh dưới hầm thì bên trên bạn anh đã được khiêng ra xe hơi.

Văn Bình thở dài:

- Valếp tài thật. Anh về nói giùm là tôi có lời khen ngợi.

Gã người Phỉ gật đầu:

- Tôi xin lãnh ý.

Hai người ngồi im bên nhau cho tới khi xe hơi đậu trước khách sạn Bay View. Văn Bình mở cửa nhảy xuống.

Lên phòng, thấy cửa mở, chàng xô vào. Lê Diệp nằm dài trên giường, đầu kê ngay ngắn trên gối. Những giọt nước lạnh từ cái khăn ướt đắp ngang trán lăn xuống đệm, lấp lánh dưới ánh đèn sáng quắc.

Lê Diệp hé mắt nhìn chàng, nụ cười chua chát nở trên môi. Ngồi xuống bên, Văn Bình hỏi:

- Valếp phải không?

Lê Diệp đáp:

- Không rõ ai nữa. Về đến đây, tôi mới tỉnh.

Văn Bình chép miệng:

- Mình bị Valếp chơi một vố kháả đau. Mình tưởng cao tay, ngờ đâu thằng cha phù thủy Nam Tư còn cao tay hơn.

Lê Diệp ngồi dậy, dựa lưng vào tường:

- Bây giờ, anh tíinh sao?

- Không lẽ mình cứ ở đây, khoanh tay chịu thua mãi. Valếp viết thư hẹn tôi đến 3 giờ khuya.

- Tôi tin là bọn tay sai của Valếp đang chia nhau bố trí quanh khách sạn. Mình đi đâu, chúng sẽ bám sát. Nguy quá, anh ạ.

- Anh sợ rồi ư?

- Hơn ai hết, anh biết tôi không bao giờ sợ. Tuy nhiên, tôi sợ chúng mình phải lì trong phòng không có cách giải cứu Rôsita và phăng ra ngọn ngành của nội vụ.

Đột ngột, Văn Bình hỏi:

- Anh khỏe hẳn chưa?

- Rồi.

- Không, tôi muốn hỏi anh đã có thể dùng sức mạnh được chưa?

Lê Diệp nhảy trên giường xuống đất:

- Anh nhìn xem. Bây giờ, anh cần gì, tôi cũng làm được. Bàn tay tôi còn đủ sức đánh tan óc con bò mộng.

Văn Bình chắt lưỡi:

- Mình không thể trì hoãn nữa. Phải phản công nội đem nay mới có hy vọng chuyển bại thành thắng. Anh và tôi chia nhau mỗi người đi một nơi.

- Anh đi đâu?

- Đến nhà Oka.

- Oka?

- Nhân viên của sở Gián điệp Phi, anh quên rồi sao? Oka cùng đi với anh và Nguyên Hương lên trường bay đón tôi từ Baghiô tới.

- Anh gặp hắn làm gì?

- Lát nữa, tôi mới có thể nói đứt khoát. Thôi bây giờ anh đi đi. Anh làm cách nào cho bọn đàn em của Valếp tưởng lầm tôi cùng đi với anh. Thế thôi. 10 phút sau, tôi sẽ thoát khỏi khách sạn.

Trong khi Văn Bình lúi húi khui chai huýt ky thượng hạng, Lê Diệp mở cửa ra hành lang. Từng hoạt động nhiều với Văna Bình, Lê Diệp không muốn hỏi gặng bạn. Văn Bình vẫn có thói quen làm việc kín đáo.

Chàng gặp người bồi ngủ gà, ngủ gật trước thang máy. Nghe tiếng giày cồm cộp của Lê Diệp, hắn choàng dậy. Lê Diệp cười nói:

- Anh cứ ngủ tiếp. Tôi không dùng thang máy.

Gã bồi lề phép:

- Xin ông tha lỗi. Tôi vừa chợp mắt ngủ quên một lát vì đêm qua thức khuya quá.

- Anh thức khuya làm gì?

Gã bồi ngượng ngùng:

- Không dám giấu ông, anh em rủ đi Pasay.

Tình cờ, Lê Diệp tìm ra người cần tới. Chàng móc tờ bạc 20 pêsô, trải dưới ánh đèn cho hắn thấy rõ:

- Anh muốn xuống Pasay nữa không?

- Thưa, làm trai ai chẳng thích đàn bà!

- Vậy, tôi biếu anh 20 pêsô. Xong xuôi, tôi sẽ cho thêm.

- Ông muốn sai tôi việc gì?

- Dễ lắm. Anh chỉ cần thay quần áo đàng hoàng, rồi khoác tay tôi xuống đường như bạn.

- Ông quản lý nhận ra thì khốn.

- Khỏi lo. Mình sẽ ra bằng cửa sau. Đi độ nửa giờ thì về. Tôi đưa anh lên xe hơi, anh ngồi cạnh. Chúng mình chạy vòng thành phố rồi quay về khách sạn.

- Thưa, như vậy để làm gì?

- Anh đừng hỏi vặn thì hơn. Ở vào địa vị anh, tôi sẽ cất tờ hai chục vào ví, rồi nín thinh cho đến khi xong việc.

Nghĩ ngợi một lát, gã bồi đáp:

- Thưa, tôi bằng lòng.

Hắn dẫn Lê Diệp vào một căn phòng nhỏ cuối hành lang. Phòng xép này dành riêng cho bồi. Loáng một phút, hắn đã cởi bộ đồng phục công nhân khách sạn, và mặc vào chiếc sơ mi cao bồi màu sẫm.

Khách sạn về khuya vắng hoe như chùa Bà Đanh. Lê Diệp ra hiệu cho gã bồi xuống dưới nhà bằng cầu thang cứu hỏa.

Đường phố cũng vắng hoe. Song Lê Diệp tin là đàn em của Valếp đang rình trong bóng tối. Dặn gã bồi đứng nép vào tường, Lê Diệp ung dung tiến lại một chiếc xe hơi Mỹ sang trọng. Chàng khoan thai mở cửa xe như chủ nhân. Chàng không muốn lộ cho gã bồi biết chàng đánh cắp xe, sợ hắn từ chối, không đi theo nữa.

Một phút sau, dưới bàn tay chuyên môn của Lê Diệp, chiếc Mercury tối tân nỏ máy nhè nhẹ. Gã bồi chạy tới. Lê Diệp xả ga, phóng nhanh ra đường ven biển.

Chạy được một quãng, chàng liếc nhìn tấm kính chiếu hậu. Chàng mỉm cười khi thấy một chiếc xe đen sì, bám sát sau đuôi, đèn đóm tắt ngúm. Ngồi bên, gã bồi thản nhiên hút thuốc lá. Bắt chợt cử chỉ khác thường của Lê Diệp, hắn hỏi:

- Ông có thể cho thêm 20 pêsô nữa không?

Chàng nhăn mặt:

- Anh đã thuận 10 pêsô rồi. Nặng nhọc gì đâu mà anh vòi vĩnh thêm?

- Kể thì không nặng nhọc, nhưng rất nguy hiểm. Nếu bại lộ, tòi sẽ mất việc.

- Anh này lạ quá. Thấy anh buồn ngủ, tôi rủ đi dạo mát cho vui. Ai biết mà sợ? Vả lại, đi dạo mát, chứ có đi giết người đâu? Nếu quản lý biết, tôi sẽ nói cho.

- Tôi không dám xin nhiều. Chỉ xin thêm 10 pêsô thôi. Tuy tôi không làm gì phi pháp, song hậu quả rất lớn. Hiện tôi đóng vai trò thay cho bạn ông. Không can dự đến tôi nên tôi không hỏi vì sao bạn ông ngồi nhà, và tôi đi thay như vậy. Tôi rất kín miệng, ông bằng lòng chưa?

Chột dạ, Lê Diệp đành hy sinh một tờ hai chục mới tinh. Bồi khách sạn thường được coi là giới khôn ngoan và tinh tế nhất nhì trong xã hội. Giờ đây, chàng mới biết nhận xét này đúng.

Gã bồi lẳng lặng cất tiền vào túi, mắt dăm đám nhìn xuống mặt biển tối mờ mờ. Hắn không hỏi thêm gì nữa, và ngay cả tiếng cám ơn thông thường cần thiết, hắn cũng cố tình quên lãng, cử chỉ dè dặt ấy chứng tỏ hắn là gã bồi quen với nhiều việc bất ngờ, và đề nghị kỳ quặc của khách trọ quốc tế.

Vầng trăng lưỡi liềm chìm dưới lớp mây đen kịt. Lê Diệp cúi nhìn đồng hồ dạ quang. 15 phút đã trôi qua từ lúc chàng rời khách sạn. Xe hơi đã vào khu Santa Cruz, gần bệnh viện San Lazarô. Khu này gồm nhiều con đường nhỏ, khuất nẻo và những cột điện thưa thớt.

Tới một hẻm vắng, chàng lái thẳng vào, rồi đậu xe bên đường, ngay dưới cột đèn.

Xe sau chạy hết tốc độ nên đến đường hẻm phải thắng gấp. Nếu không nhanh mắt, tài xế đã húc đầu vào đít xe của Lê Diệp. Xe vừa dừng lại một người Phi thấp nhỏ vọt xuống.

Đứng dưới hàng ba khuất trong tối, Lè Diệp cười ròn rã.

Gã thấp nhỏ hốt hoảng cho tay vào thắt lưng. Lê Diệp thản nhiên bước ra, tay thọc túi quần, giọng chậm rãi:

- Anh rút súng phải không? Khổ quá, chúng mình là bạn, việc gì phải dùng võ khí? Vả lại, anh cũng thấy khẩu súng trong túi quần tôi. Tôi bắn rất nhanh, xin anh nhớ kỹ.

Sững sờ, hắn bỏ tay ra ngoài. Lê Diệp tiếp:

- Cám ơn anh đã hộ vệ tôi từ Thành cổ về khách sạn, rồi từ khách sạn đến đây. Tuy nhiên, từ phút này tôi không cần anh nữa.

Dưới ánh điện nhợt nhạt, gã thấp nhỏ nhận ra người đứng cạnh Lê Diệp không phải là Văn Bình, hắn buột miệng:

- Trời ơi!

Lê Diệp cười to hơn:

- Anh bị lừa rồi.

Gã thấp nhỏ rít lên, căm hờn:

- Bạn anh đâu?

- Bạn tôi ấy à? Anh về khách sạn không kịp đâu. Bạn tôi có một cái hẹn quan trọng khác, chưa thể thù tiếp anh đêm nay được. Yên cầu anh trình lại với Valếp.

Gã thấp nhỏ lùi lại một bước. Lê Diệp cười mát:

- Anh định tháo thân phải không? Đừng lo, tôi không bắt anh đâu. Nhân tiện, tôi khuyên anh điều này, anh đừng nghĩ kế rút súng ra vô ích. Anh chưa đụng tới chuôi súng ở thắt lưng, viên đạn của tôi đã vào hỏi thăm trái tim anh rồi. Và một khi đạn lọt vào tim thì hết chuyện. Hết ăn, hết ngủ, hết chơi gái. Tôi cho anh về bình yên để thuật lại tự sự với Valếp.

Gã thấp nhỏ thở dài đánh sượt. Lê Diệp nhìn hắn trèo lên xe, nổ máy, mới bật lửa châm xì gà. Đứng bên, gã bồi run lập cập. Hắn nói không rа hơi:

- Tôi sợ quá... Họ giết tôi mất.

Lê Diệp vỗ vai hắn, ôn tồn:

- Hai chục pêsô nữa, bằng lòng không?

- Thưa, tôi vẫn chưa hết sợ.

- Tôi đã mua cái sợ của anh 60 pêsô rồi.

Óc tính toán thương mãi của gã bồi vẫn không bị cơn sợ hãi làm tê liệt. Hắn nài nỉ:

- Không khéo tôi mất việc. Và có thể còn mất mạng. Nếu có thể...

- Hai chục nữa. Vị chi là 80 pêsô. Dạo chơi mấy phút mà được 80 pêsô, tôi muốn làm như anh lắm. Đúng 80 pêsô, không thêm xentavốt (2) nào nữa.

Trên đường về, Lê Diệp lái thông thả, như người nhàn hạ, hứng gió mát. Thật ra, chàng không còn việc làm nữa. Chàng muốn con đường từ Santa Cruz về khách sạn dài mãi ra, hầu chàng được nghỉ ngơi, đón làn gió thần tiên từ vịnh Mani thổi lại.

.................................................................................

.................................................................................

Lê Diệp đi được 10 phút, Văn Bình mở cửa ra ngoài. Ban đêm, thoát khỏi một khách sạn không cho ai biết là chuyện tầm thường đối với kẻ lão luyện trong nghề tình báo như chàng.

Văn Bình trèo qua một bức tường thấp, rồi băng xuống một ngõ ngang chật hẹp. Bằng đường riêng này, chàng có thể tránh khỏi mắt quan sát của địch núp bên ngoài dễ dàng.

Việc đầu tiên cứa chàng là tìm xe hơi. Chàng hơi bực mình vì phải giở trò đạo chích, mưu kế thường dùng mỗi khi cần hành động kín đáo và chớp nhoáng. Chàng cười thầm nghĩ đến hai ông chủ xe sáng sớm thức dậy không thấy chiếc xe thân yêu của mình ở đâu. Cũng như Lê Diệp, chàng chỉ mất 60 giây đồng hồ là nối xong hai mối điện trong xe để nổ máy.

Trong đời hồ hải, chàng ăn cắp xe nhiều lần, tuy nhiên chàng nhớ nhất một vụ ở Ba Lê. Đêm ấy, trời cũng sáng lờ mờ như đêm nay, chàng “thổi” một chiếc xe đua hiệu Alpine tối tân. Là kiện tướng của các cuộc đua xe quốc tế, Văn Bình rất mê loại xe nhiều mã lực. Chàng ấn đề-ma-rơ, đóng cửa xe thật nhẹ, người đứng sát cũng khó nghe thấy. Ngờ đâu lại không qua mặt được một người.

Một người đàn bà tuyệt đẹp.

Chồng nàng là một phú thương khét tiếng trong giới hộp đêm thượng lưu của Ba Lê ánh sáng. Không tuần nào người chồng không phạm tội ngoại tình. Rình chồng từ lâu, đêm ấy nàng mới tìm ra, nhờ chiếc Alpine đậu ngoài cửa căn nhà mà chồng nàng thuê làm tổ uyên ương chốc lát.

Thấy Văn Bình lái xe, tưởng là chồng, nàng bèn rượt theo, Văn Bình đậu xe trong rừng, chờ một tiếp xúc quan trọng. Thiếu phụ ập tới, định làm dữ. Gặp một thanh niên khôi ngô, nhã nhặn, duyên dáng, thiếu phụ thẹn chín cả mặt. Nàng ấp úng xin lỗi. Và dĩ nhiên chàng xin lỗi lại. Cám cảnh nàng sống cô độc, lại mất công theo đuổi chàng dưới tuyết lạnh. Văn Bình không nỡ để nàng về không. Và đêm ấy nàng ở lại trong rừng với chàng.

Kỷ niệm êm đềm này, chàng còn nhớ rõ như mới xảy ra. Nhìn quanh quất một hồi, chàng lưu ý tới một cái Corvette. Loại xe đua сủа hãng Chevrolet này là báu vật mà giới tôn thờ tốc lực thèm ước nhất. Động cơ chạy êm như ru. Chàng lái ra đường cái, rồi ấn lút ga, phóng như bay về khu Binonđô.

Oka ngụ trên lầu nhì một buyn đinh mới cất, gần ga xe lửa Tutuban. Vừa lái, Văn Bình vừa nghĩ dến cuộc gặp gỡ đầu tiên của Oka tại trường bay quốc tế Mani.

Hôm ấy chàng bay từ Baghiô về. Oka ra đón chàng, bắp thịt tay nổi cuồn cuộn dưới làn sơ mi trắng thể thao. Oka là điệp viên của chính phủ Phi Luật Tân. Trong cuộc nói chuyện tại khách sạn Senbơn, ông Hoàng tiết lộ Sở Gián điệp Phi không muốn điệp viên bản xứ dính vào vụ Cáclốt vì tinh nghi nội tuyến.

Nếu vậy, tại sao ông Hoàng dùng Oka? Văn Bình đã nêu nghi vấn này với ông Hoàng, song ông tổng giám đốc chỉ cười xòa không đáp. Sự kiện này chứng tỏ ông Hoàng muốn chàng lưu tâm đến Oka.

Oka là nhị trùng. Hắn vừa ăn lương của sở Gián điệp Phi vừa nhận chỉ thị của gián điệp Nam Tư. Hắn đã báo cho Valếp biết hành tung của Văn Bình. Tương kế, tựu kế, sở Gián điệp Phi và ông Hoàng dùng hắn để giúp Văn Bình phăng ra Valếp và nội bọn.

Các phòng trong buyn đinh đóng im im và tắt đèn. Văn Bình tìm rа phòng Оkа dễ dàng, vì đó là một căn phòng sang trọng, rộng rãi, ở sát cầu thang, cửa bọc da, gắn một tấm đồng hình chữ nhật đề tên Оkа.

Đợi một lát trong bóng tối, thấy tứ phía yên tĩnh, Văn Bình nhẹ nhàng mở cửa bằng chìa khóa giả. Chàng lọt vào trong êm như ru. Ngón tay chàng đặt lên nút vặn đèn: ánh điện sáng quắc tràn ngập gian phòng.

Đang nằm, Oka hốt hoảng vùng dậy. Văn Bình nhận ra một cô gái lõa thể cạnh Oka, trên cái giường nhỏ bằng gỗ đen. Đồ đạc trong phòng có vẻ trẻ trung và táo bạo, tương phản mạnh mẽ với nhan sắc về chiều của thiếu phụ gần 30, ngực và bụng đầy vết răn, da dẻ lỏng lẻo và sộc sệch, không xứng với làn vải ga trắng muốt.

Oka chăm chú nhìn Văn Bình, vẻ kinh ngạc khác thường hiện trên mặt. Giờ đây, Văn Bình mới có dịp quan sát kỹ càng tướng mạo сủa hắn. Thoạt trông, ai cũng biết hắn là kẻ sớm đầu, tối đánh, do cặp mắt lươn ti hí, toàn tròng trắng, và hàm răng thưa, lởm chởm.

Văn Bình cất tiếng:

- Chào anh Oka. Anh còn nhớ tôi không?

Miệng khô, Oka đáp một cách khó nhọc:

- Nhớ. Anh đến tìm tôi có việc gì?

Văn Bình quay về phía thiếu phụ dang mặc quần áo. Hiểu ý, Oka nói:

- Tôi mang nàng từ Pasay về hồi tối. Nếu anh chấp thuận, tôi sẽ trả tiền và cho nàng về.

Văn Bình gật đầu. Oka móc ví, đưa cho thiếu phu một xấp pêsô. Thiếu phụ cầm lấy, không đếm và bỏ vào ngực. Rồi nàng lẳng lặng bước ra cửa. Tay nàng mới đặt lên quả nắm cửa, Văn Bình gọi giật lại:

- Tên chị là gì?

Thiếu phụ cười đĩ thõa:

- Anh muốn đến thăm em hả?

- Nếu em bằng lòng.

- Vậy, trưa mai. Em ở con đường khó tìm lắm. Lát nữa, anh hỏi Oka.

Đột nhiên, Văn Bình đổi ra thái độ phũ phàng. Giọng nói của chàng biến thành chát chúa:

- Em đi đâu?

- Em về nhà.

Văn Bình tiến lại, nắm cánh tay thiếu phụ, mắt quắc lên:

- Đừng đóng kịch nữa.

Nghe Văn Bình nói. Oka khoa tay định phạt vào yết hầu chàng. Văn Bình thụp xuống, đấm vào bụng bắn. Oka nhăn nhó ngồi phịch xuống giường. Văn Bình bấm mạnh ngón tay, thiếu phụ kêu ai ái. Chàng hỏi lại:

- Đi đâu? Khai ra.

Oka dặn thiếu phụ:

- Đừng nói.

Văn Bình đẩy nhẹ, thiếu phụ ngã chúi vào góc phòng. Chàng lừ lừ đến trước mặt Oka, dằn từng tiếng:

- Anh biết tôi đến đây với mục đích nào không?

Oka run bắn người:

- Tôi biết rồi.

Văn Bình tát nhẹ vào má hắn:

- Vải thưa không che mắt thánh được đâu!

Biết anh mật giao với gián điệp Nam Tư nên thượng cấp của anh bày ra cái trò đón tôi ở phi trường để lột mặt nạ anh cho dễ.

- Tôi cần tiền nên làm bậy. Xin anh cứu tôi.

- Anh biết mức hình phạt mà Sở Gián điệp Phi dành cho nhân viên phản phúc chưa?

- Thưa biết. Bởi vậy, tôi mong được anh cứu.

- Được. Tôi sẽ can thiệp với cấp trên của anh, cho anh lấy công chuộc tội. Anh sẽ không bị đuổi. Với điều kiện trao cho tôi bộ mật mã mà Valếp đoạt của quân Huk.

- Tôi không biết bộ một mã này ở đâu.

Văn Bình tát mạnh vào giữa mặt hắn. Tuy thân thể lực lưỡng, nặng gần 80 kí, Oka lại nhát như cáy. Mới bị đòn phủ đầu, hắn đã lạy van rối rít:

- Xin anh nương tay. Tôi xin khai hết.

Văn Bình tát thêm cái nữa. Theo kinh nghiệm đối với kẻ sợ đòn như Oka, thì cần đánh phủ đầu thật nhiều. Trong khi ấy, mụ đàn bà già trước tuổi ngồi thu hình trên đi văng. Oka nói nhát gừng:

- Thưa... anh, anh cần... biết gì?

Văn Bình đáp:

- Tôi vừa nói, anh quên rồi ư? Tôi cần bộ mật mã.

Oka thở dài:

- Tôi sợ Valếp lắm. Con bẹt giê sờnôde cắn tôi chết mất.

- À, cái đó tùy anh. Nếu anh sợ con sờnôde hơn sợ tòa án, tôi sẽ nhấc điện thoại, báo cho thượng cấp anh định liệu.

Oka cắn móng tay suy nghĩ. Cắn móng tay thường là cử chỉ của kẻ yếu bóng vía, tâm thần bấn loạn, trong lúc cần bình tĩnh và sáng suốt.

Văn Bình nói tiếp:

- Vả lại, anh nên yên tâm, đừng sợ gì cả. Nội đêm nay, Valếp sẽ bị loại trừ, và anh sẽ được tự do.

Nói đoạn, chàng dí mảnh giấy và mẩu bút chì vào mặt Oka:

- Yêu cầu anh viết vào đây. Thứ nhất, địa chỉ hiện thời của Valếp. Chỗ ở hiện thời, không phải là tòa nhà rêu phong gần nghĩa trang thành phố. Thứ nhì, cách ra vào, và nơi giấu bộ mật mã.

Oka ngồi xuống, hí hoáy viết. Văn Bình đốt hai điếu thuốc Salem, vứt một về phía thiếu phụ. Mụ đàn bà bắt lấy, cắm vào miệng, rít một hơi dài, dáng điệu thỏa thuê:

- Chà, thuốc lá ngon ghê!

Văn Bình cười nhạt:

- Chị không cần tán ngọt tôi nữa. Chừng nào xong việc, tôi sẽ tha cho chị về. Không ai thèm bắt chị đâu.

- Tôi làm gì mà anh dọa bắt?

- Oka là tay lão luyện mà không xí gạt được tôi, thì hạng tập sự vào nghề như chị mất công vô ích. Từ khi mới vào, liếc nhìn Oka, tôi biết chị không phải là gái chơi chuyên nghiệp. Dĩ nhiên, chị là kiện tướng của xóm Pasay, nhưng chị tới đây với Oka vì mục đích khác, ngoài mục đích mua vui vài giờ đồng hồ. Tôi đã nghiên cứu kỹ về Oka. Hắn vốn thích đàn ba ít tuổi. Còn chị, chị không còn xuân sắc nữa. Chị sống bằng nghề dẫn mối, nhất định không phải là đi khách. Phải không?

Thiếu phụ cúi đầu lặng thinh. Văn Bình lại tiếp:

- Chi tiết cỏn con này chứng tỏ chị là người cùng hội, cùng thuyền với Oka. Chị là tay sai của Valếp. Valếp phái chị đến gặp Oka làm gì?

Đang viết, Oka ngẩng đầu lên, nghe thiếu phụ nói. Chắt lưỡi ra vẻ tiếc nuối, thiếu phụ đáp:

- Anh đã biết, tôi cũng chẳng giấu anh nữa. Quả Valếp sai tôi đến. Tôi làm chủ nhà trọ trong khu bình khang Pasay. Oka thường tới nghỉ đêm với các em út của tôi, nên đối với tôi rất có thiện cảm. Valếp yêu cầu tôi đến đây, dặn Oka sửa soạn hành trang đi xa. Nghe tiếng động ngoài hành lang tôi vội vàng cởi hết quần áo, giả vờ làm tình nhân của Oka.

Văn Bình ngắt lời:

- Оka sẽ đi đâu?

- Tôi không biết.

Oka xen vào:

- Dường như chỉ di chuyển chỗ ở trong phạm vi Mani mà thôi. Tôi có cảm tưởng Valếp đang chuẩn bị một vố quan trọng.

Văn Bình hỏi:

- Bao giờ gặp lại Valếp?

Thiếu phụ đáp:

- Sáng mai.

Oka viết xong, đưa mảnh giấy cho Văn Bình. Đọc qua, chàng nở nụ cười khoan khoái. Chàng nhấc điện thoại quay một số riêng. Đó là số giây nói của ông Hoàng, trong thời gian lưu lại Mani.

Tiếng nói của ông tổng giám đốc già nua nổi lên ở đầu giây. Không cần trao mật hiệu, chàng đã nhận ra giọng khàn khàn, quen thuộc. Sau khi nghe chàng thuật lại nội vụ bằng tiếng Việt, ông Hoàng cười ròn tan:

- Cám ơn anh đã sáng trí tìm ra Oka. Sở Gián điệp Phi còn cám ơn anh nhiều nữa. Trong hai phút nữa, tôi sẽ thông báo cho họ biết. Nội đêm nay, Valếp sẽ sa lưới. Và anh tin rằng bộ mật mã kia sẽ rơi vào tay ta.

Văn Bình hỏi:

- Thưa ông, nếu chiếm được chìa khóa mật mã, mất bao lâu sẽ dịch xong những phát giác của Cáclốt?

- Chậm lắm là trưa mai. Trên nguyên tắc, ta đã khám phá ra phần lớn những điều Cáclốt nói ra trong cơn mê sảng. Đích xác là RU sắp phái viện binh tới cho bọn Hukbalahap. Anh cần hỏi gì nữa không?

Văn Bình gác ống nói. Công việc của chàng đã thanh toán được phân nửa. Tổ chức do thám của Valếp sắp bị quét ra ngoài vòng chiến. Giờ đây, chỉ còn lại Urê, bọn Huk và chàng.

Thấy chàng tư lự, Oka hỏi:

- Chúng tôi rời phòng được không?

Văn Bình từ chối:

- Thong thả. Tôi đề nghị hai người ở lại đây đến gần sáng, đợi giải quyết xong Valếp, rồi muốn đi đâu tùy ý.

Ngoảnh sang phía thiếu phụ, chàng cười đĩ thỏa:

- Anh và chị cứ tự nhiên như trong phòng tắt đèn và không có ai. Tuy ngồi đây, tôi không tò mò đâu.

Văn Bình kéo ghế ra chỗ khác. Chẳng bao lâu nữa, trời sẽ sáng. Trong túi chàng, gói thuốc Salem còn gần đầy, ít ra cũng làm chàng đỡ buồn, trong khi một người đàn ông, một người đàn bà, vui với nhau cách một thước.

Phía sau chàng có tiếng cười rúc rích. Mụ đàn bà giang hồ tìm cách trêu ghẹo chàng. Nóng mặt, chàng ngậm chặt điếu thuốc đã cháy hai phần ba. Mẩu thuốc tuy nóng, song chưa nóng bằng cảm xúc đê mê, như kêu thét, như lồng lộn trong mạch máu căng thẳng của chàng.

(1) Chagal, Goya, Picasso.

(2) Centavos: 1 pêsô trị giá 100 centavos.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx